“Cậu có giết tôi, tôi cũng không biết!”
Vũ Đào phát ra tiếng nói ú ớ không rõ.
Dương Thanh nhíu mày, sát ý trong mắt càng rõ hơn: “Cho dù ông không nói thì tôi vẫn có thể đoán được bây giờ anh ta đi đâu. Anh ta ngoài tới sân bay để chạy thoát thân thì còn có thể đi đâu nữa chứ?”
Dương Thanh vừa dứt lời, đồng tử của Vũ Đào đột nhiên co lại, hình như không ngờ anh đoán được.
Từ sắc mặt thay đổi của Vũ Đào, Dương Thanh đã biết mình nói đúng rồi.
Thật ra anh cũng không dám chắc Vũ Tử Dịch có đi sân bay không, nhưng phản ứng Vũ Đào đã giúp anh xác nhận điều này.
“Nếu vậy, ông không cần thiết phải sống nữa”.
Dương Thanh vừa dứt lời lập tức tăng lực tay. “Rắc” một tiếng, cổ Vũ Đào bị bẻ gãy, lập tức mất sức sống.
“Cậu Thanh!”
Đúng lúc này, mấy chiếc xe lái tới và đỗ ở bên cạnh Dương Thanh.
Thượng Quan Hoàng xuống xe, bước tới bên cạnh anh nhìn Vũ Đào nằm trên đất mà không khỏi run lên. Vũ Đào là cao thủ cùng cấp với lão ta lại bị anh giết chết trong nháy mắt. Vậy chẳng phải chứng tỏ anh muốn giết lão ta, lão ta cũng có thể lập tức bị giết chết sao?
“Phong tỏa sân bay Hoàng thành Thượng Quan, không cho phép bất kỳ một chiếc máy bay nào cất cánh, đặc biệt là máy bay tư nhân”.
Dương Thanh nghiêm giọng nói: “Ngoài ra, tôi còn muốn tất cả thiết bị thông tin trong Hoàng thành Thượng Quan ngừng truyền tín hiệu!”
Vũ Đào bị giết, bây giờ ngoài người của Hoàng tộc Thượng Quan cũng chỉ có Vũ Tử Dịch biết Phùng Tiểu Uyển có thể luyện đan dược. Chỉ cần giết anh ta, như vậy cũng có thể chặt đứt tin tức này.
“Vâng!”
Thượng Quan Hoàng đáp ngay, sau đó bắt đầu thu xếp.
“Lùng bắt Vũ Tử Dịch trong toàn thành!”
Ánh mắt Dương Thanh vô cùng thâm trầm. Chuyện Phùng Tiểu Uyển là thầy luyện đan có khả năng bị truyền đi khiến anh rất phẫn nộ.