Tô Lâm nói ra ý nghĩ của mình.
– Về phần Hỗn Độn Vương Thạch và sách vỡ hỗn độn, chúng ta có thể dựa theo trình tự đạt được, thứ tự này liên quan tới cống hiến và công lao.
Tỷ như tiến vào thần điện gặp trận pháp phi thường nguy hiểm, ai cũng không có biện pháp thông qua, Mặc Nghiêu thông qua, hắn sẽ có công lớn nhất, Vạn Nhận Sơn của bọn họ có quyền lựa chọn đầu tiên.
Đương nhiên, chỉ là lựa chọn, sau khi chọn xong, người có công lao thứ hai tiếp tục chọn, cuối cùng mới là người có ít công lao.
– Như vậy rất công bình!
Nghe được Tô Lâm nói thế mọi người đồng thời gật đầu.
Như vậy là công bằng nhất, không dễ dàng xuất hiện mâu thuẫn, muốn đạt được bảo vật đầu tiên phải có cống hiến, tay không bắt sói, nghĩ cũng đừng nghĩ, tự nhiên không có nhiều chuyện tốt như vậy!
– Mặt khác, nếu như công lao mọi người như nhau, hoặc là ai cũng không có cống hiến lớn, do Thập Thu Lĩnh ta tuyển trước, bởi vì mọi người có thể đi tới nơi này, ta công lao lớn nhất, có lẽ các vị không dị nghị ah.
Tô Lâm nói tiếp.
– Không có! Mọi người đồng ý.
Nếu như không có Tô Lâm, không có khả năng đi tới thần điện này, về phần chỗ tốt không nói, hắn quyết định như thế không ai dị nghị gì nữa.
– Vậy là tốt rồi, chúng ta vào đi thôi!
Thấy mọi người đồng ý điều kiện phân phối, Tô Lâm thét dài, quay đầu nhìn về phía trước mắt thần điện, muốn mang theo mọi người đi vào.
– Ha ha, chư vị phân phối xong đồ vật, tại sao không thêm cho ta một phần.
Một tiếng cười to, một bóng người xuất hiện từ đằng xa, trên người bắn ả lực lượng ẩn chứa khí tức cường đại.
– Phục Giang vương tử? Tại sao hắn cũng tới nơi này?
Nhiếp Vân đang nấp dưới mặt đất, đám đông đối thoại hắn cũng nghe rõ ràng, biết được không ít chuyện, lúc này nhìn thấy có bóng người đột nhiên xuất hiện thì sững sốt không thôi.
Phục Giang vương tử bị chính mình đánh chạy, chạy ra khỏi thập tuyệt cổ địa, vì sao hắn lại tới đây?
Xem ra gia hỏa này có thứ gọi là đồ quyển nhưng không muốn sử dụng, sau khi thoát khỏi tay của mình, vì tiếp tục tìm kiếm Hỗn Độn Vương Thạch cho nên khởi động đồ quyển vào đây.
– Ngươi là người nào?
Nhìn thấy Phục Giang vương tử đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người đồng thời sinh ra địch ý, bọn họ biến sắc và sinh ra sát khí.
– Mọi người dừng tay!
Cánh tay Tô Lâm lắc lắc ý bảo mọi người thu khí thế, hắn bước lên một bước.
– Vị này chính là Kiền Huyết vương triều Phục Giang vương tử!
Nói xong nhìn về phía Phục Giang:
– Tại sao vương tử tới đây, có ý định gì?
– Các ngươi làm sao tới, ta tự nhiên làm sao tới!
– Được rồi, đừng nói nhiều như vậy, chỗ tốt mọi người cùng nhau được, nếu ta đã ở nơi này, quy tắc phân phối của các ngươi vừa rồi nên sửa một chút, thêm phần của ta vào.
Đột nhiê Phục Giang vương tử cười cười, hắn cau mày đi tới.
– Phân cho ngươi một phần? Dựa vào cái gì?
Hắn vừa dứt lời, Trường Lân tiến lên phía trước một bước, khí tức quay cuồng giống như thiên cẩu nhật thực.
– Dựa vào cái gì? Bằng vào ta là vương tử Kiền Huyết vương triều, bằng Vương Hầu Lệnh của ta!
Phục Giang vương tử cười lạnh một tiếng, bàn tay ném tới, một lệnh bài xuất hiện trên không trung, phía tên có chữ “Vương” viết bằng cổ ngữ, nó bao phủ làm không gian bị áp bách.
– Vương Hầu Lệnh?
– Đây là lệnh phù đại biểu hoàng thất Kiền Huyết vương triều, có được uy áp của mỗi hoàng thất mới có, chỉ cần là người sinh ra trong Kiền Huyết vương triều sẽ bị lệnh bài này áp bách, mười thành lực lượng không thể phát huy quá ba thành.
Trừ phi thực lực vượt qua người nắm giữ lệnh bài.
Sắc mặt đám người Tô Lâm lúc này vô cùng ngưung trọng, vào lúc nói chuyện hai người cũng bắt đầu chiến đấu.
Trương Lân bị Vương Hầu Lệnh áp bách cho nên toàn thân run rẩy, không thể thi triển lực lượng của mình cho nên không phải đối thủ của Phục Giang vương tử, chỉ một quyền đã bay ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, hắn bị thương nặng.