Hai đao đi xuống, chặt ra hai tiếng kêu thảm thiết. Hai mỹ nam tử bị trực tiếp chém ngã trên mặt đất.
Nhìn trên mặt đất máu chảy ồ ồ, Khuất Nhã Hồng sợ ngây người. Nói đến sai lầm. Nhưng sự thật chính là như vậy. Sau khi cùng hai nam nhân cá nước thân mật một hồi, đã khiến nàng có một phen tình ý khác thường với hai nam nhân này, muốn lưu lại hai nam nhân này để nuôi dưỡng.
Nhưng mà Từ Đường Nhiên làm loại chuyện này vẫn luôn hung ác. Hắn làm sao có thể lưu lại bốn gã mỹ nam tử sống sót, đáp ứng lời hứa hẹn tốt đẹp với bốn người cũng để cho bọn họ tìm quỷ mà đòi.
Ban đầu, đám người Thượng Viễn Đình vẫn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc. Dù sao vội vàng quá đúng lúc. Hai vị phó đại thống lĩnh không ngờ đồng thời đang chơi trò Song Long Hí Phượng. Hiện tại thấy mình chém giết hai nam nhân này, Khuất Nhã Hồng không ngờ lo lắng thành như vậy, rốt cuộc còn muốn ngăn cản bọn họ. Bọn họ phát hiện, hai nữ nhân này thật sự không hổ danh với danh tiếng của mình.
Từ một góc độ khác mà nói, có một số việc đối với nữ nhân rất không công bằng. Nếu như nam nhân làm vậy, hình như rất bình thường. Nếu như là nữ nhân làm vậy, đó chính là kết quả bị người người phỉ nhổ.
Sau khi chuyện lời của Từ Đường Nhiên, đám người Thượng Viễn Đình lười đi cùng, xoay người rời đi.
– Đại nhân, chuyện đã làm xong, vừa vặn bắt được. Hiện tại chỗ dựa vững chắc của các nàng là Bá Phó tổng trái lại đã thành điểm điểm yếu trí mạng của các nàng. Hiện tại bảo các nàng đi về phía đông, các nàng nhất định không dám đi về phía tây. Tuyệt đối không dám làm ầm ĩ giống như ở trên Địa Hổ Kỳ nữa.
Đi tới biệt thự tạm thời của đại thống lĩnh Hắc Hổ Kỳ, Từ Đường Nhiên gặp mặt Miêu Nghị mật báo một tiếng.
Miêu Nghị bước chậm ở trong sân, khóe miệng co giật một cái, hỏi ngược:
– Ta nghe nói hai người đều bị ngươi đồng thời bắt được. Ngươi không cảm thấy quá trùng hợp sao?
Cũng không biết là ai đã ngầm cáo trạng!
Trong lòng Từ Đường Nhiên thầm nhủ một tiếng. Nhưng chuyện này hắn điều tra cũng không thể thăm dò ra. Trung quân có người thông báo chuyện này với đại thống lĩnh. Hắn đi điều tra còn tính là chuyện gì?
Hắn trả lời:
– Đại nhân, vậy phải xem là đối với người nào. Đổi lại là người khác, có khả năng không được. Nhưng danh tiếng của hai nữ nhân kia đã sớm thối hoắc. Hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện gì khác. Loại chuyện này hai người cũng không dám lộ ra. Hơn nữa, chuyện này nếu như bản thân các nàng cũng không cho là chuyện này có vấn đề, còn ai sẽ giúp các nàng kêu oan được nữa?
Miêu Nghị nói:
– Hai người bọn họ không ngu như vậy đâu. Hai người xảy ra chuyện, có thể không nhìn ra chút manh mối nào sao?
Từ Đường Nhiên đổi thành truyền âm nói:
– Hai người bọn họ còn không biết đối phương cũng xảy ra chuyện. Hơn nữa mạt tướng từ chợ đêm bên kia lấy được chút đồ tốt. Đã ra tay, thật sự thần không biết quỷ không hay. Hai người căn bản không có khả năng phát hiện.
Miêu Nghị hiếu kỳ nói:
– Thứ gì có thể khiến ngươi nắm chắc như vậy?
Từ Đường Nhiên thần thần bí bí nhìn chung quanh một lượt, sau đó lật tay lấy ra một vật. Bàn tay che đi tai mắt của người khác, hắn mở ra chiếc hộp ngọc màu đen nhỏ hắn, lộ ra thứ có ánh sáng màu hổ phách bên trong. Tiếp đó, hắn truyền âm giải thích về tác dụng kỳ diệu của nó.
Gần như chỉ trong nháy mắt, đồng tử Miêu Nghị chợt co lại. Hắn híp mắt hỏi:
– Ngươi lấy thứ này ở đâu?
Từ Đường Nhiên:
– Hoàng Khiếu Thiên lấy được từ chợ đêm. Có lời đồn, có người giết mật thám giám sát Tả Bộ Thiên Đình, từ trên người hắn vơ vét ra được.