Anh ta nói dứt lời thì xoay người rời đi.
Thượng Quan Nhu thấy Vũ Tử Dịch đi, vội vàng bước lên và khẽ nói: “Cậu Thanh, cậu không thể thả cho bọn họ rời đi được, nếu không sẽ mang tới rắc rối lớn cho cậu và Tiểu Uyển”.
“Sao vậy?”
Dương Thanh nhíu mày hỏi.
Thượng Quan Nhu vội vàng giải thích: “Sở dĩ bọn họ muốn dẫn Tiểu Uyển đi là vì phát hiện ra em ấy có thể luyện đan dược, nhưng bây giờ trên đời này đã không có thầy luyện đan nào có thể luyện đan dược nữa”.
Bây giờ tất cả đàn dược trên thị trường đều do đạt sư luyện đan được từ mấy trăm năm trước luyện ra”.
Nếu tin tức Tiểu Uyển có thể luyện đan dược bị truyền ra, có thể tưởng tượng được nó sẽ gây ra chấn động thế nào”.
Dương Thanh nghe Thượng Quan Nhu nói vầy gương mặt nghiêm trọng.
Chị xác định Tiểu Uyển biết luyện đan dược à? anh nghiêm túc hỏi.
Thượng Quan Nhu vội vàng gật đầu. Vừa rồi Tiểu Uyển đã thừa nhận em ấy có thể luyện ra đan dược.
Dương Thanh chợt nhớ tới lần trước anh đi Ninh Châu ngăn cản Vũ Vũ Lan. Phùng Tiểu Uyển đã cho anh ba viên đan dược. Cho đến giờ phút này anh cuối cùng mới xác định được cô ta thật sự có thể luyện đan dược.
“Nếu vậy Vũ Tử Dịch nhất định phải chết!. Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí.
Khi Dương Thanh biết trên thế giới bây giờ đã không có thầy luyện đan, anh hiểu ngay, một khi tin tức Phùng Tiểu Uyển biết luyện đan dược bị lộ ra, cô ta sẽ gặp phải chuyện gì.
Vì vậy anh không hề do dự, đuổi theo hướng Vũ Tử Dịch rời đi.
Ánh mắt Thượng Quan Nhu chợt lạnh, đảo qua mọi người ở đó và lạnh lùng nói: “Nếu có người nào dám tiết lộ chuyện xảy ra hôm nay dù chỉ nửa lời, Hoàng tộc sẽ giết chín tộc của kẻ đó!”
Xung quanh đều là người của Hoàng tộc Thượng Quan, tất nhiên Thượng Quan Nhu là nói với bọn họ.
“Cô chủ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài!”
Người của Hoàng tộc đồng thanh đáp.