“Gô ở ngay đây, tôi muốn biết lúc nào không được, vậy nên cũng không vội làm gì.”
“Cô ấy nói xấu anh, anh cũng không muốn biết sao?”
“Hả? Cô ấy nói gì?”
Hứa Trúc Linh bày ra vẻ mặt hứng thú, đặt đũa xuống nghiêng đầu vừa nghĩ vừa nói: “Cô ấy nói anh lớn tuổi, sắp đến thời kì mãn kinh rồi, hơn nữa anh vẻ ngoài cũng rất bình thường, dẫu sao thì lúc đầu cô ấy cũng chỉ xem anh có vẻ ngoài ưa nhìn thôi, sau này cô ấy phát hiện ra Ngôn Phúc Lâm, Diên, Kỷ Thiên Minh, Ôn Mạc Ngôn, Nguyên Doanh… mấy người này đều không tồi.
Đặc biệt là Diên, mắt xanh tóc vàng, da đẹp. Quan trọng là người ta còn trẻ, năm nay vẫn chưa đến hai mươi sáu tuổi, còn biết chăm sóc người khác, nhà có tiên có quyên, đúng không?”
Cố Thành Trung nghe xong câu này, sắc mặt trở nên khó coi.
Anh ta dám khẳng định, nếu là trước kia Hứa Trúc Linh sẽ không dám nói câu này.
Nhưng bây giờ cô lại dứt khoát nói ra câu này!
Cô ấy nhìn mình bằng đôi mắt đầy lạ lãm, dường như không nhớ một chút gì.
“Đây… thật sự là lời Hứa Trúc Linh nói sao?” Anh u ám nói.
Hứa Trúc Linh nhìn sắc mặt không tốt của anh ta, có chút sự hãi.
Cô ấy cúi đầu, ngữ khí nhấn mạnh: “Không phải tôi nói, là…Hứa Trúc Linh nói mà, tôi chỉ thay cô ấy truyền đạt lại thôi. Anh muốn nghe tôi mới nói mài”
Cố Thành Trung nhìn cái dáng vẻ đổ thừa của cô, tức giận nghiến răng.
Ngày trước không chê anh lớn tuổi, bây giờ lại ghét bỏ anh?”
Ngày trước còn thấy anh bảnh không ai bằng, bây giờ lại thấy người người đẹp hơn anh, anh không còn xuất sắc nữa sao?
Ngày trước còn thấy anh sản nghiệp lớn, bây giờ lại nói Diên còn hơn cả anh?
Anh siết chặt nắm đấm của mình, anh nghĩ đợi bệnh dạ dày khỏi rồi, anh cũng sớm vào viện tâm thần thôi.