“Quân Thanh sư tôn tuyệt đối sẽ không nhận đồ đệ.”
Nữ đệ tử nội môn kích động, đây chính là Quân Thanh sư tôn, có thể bị người ta điều khiển hay sao.
Những đệ tử ngoại môn không biết Yểm Nguyệt Phong, lúc này cũng biết Yểm Nguyệt Phong là nơi nào, ánh mắt nhìn Vân Dao liền thay đổi.
“Chưởng môn sư huynh, việc này…”
Bọn họ cũng không nghĩ tới Vân Dao mở miệng muốn đến Yểm Nguyệt Phong.
Chưởng môn phất tay một cái: “Đi xin ý kiến của Quân Thanh sư thúc.”
Thiên linh căn.
Đã lâu rồi chưa có, không biết vị kia của Yểm Nguyệt Phong có hứng thú không?
“Vâng.”
Vân Dao bị đủ loại ánh mắt chĩa vào, đáy lòng cũng là dằn vặt ngàn phần.
Đệ tử đi truyền tin trở về rất nhanh, biểu cảm hơi quái lạ:
“Chưởng môn, sư tôn nói người đã nhận rồi, không nhận nữa.”
“Cái gì?”
Chưởng môn giật mình: “Sư thúc nhận bao giờ?”
Làm sao hắn biết.
“Sư thúc có nói là ai không?”
Người nọ lắc đầu.
Chưởng môn im lặng trong chốc lát: “Vân Dao, Quân Thanh sư thúc không thu nhận đồ đệ, ngươi chọn nơi khác đi.”
Lời này của chưởng môn có chút ý tứ. Ý tứ này chính là bảo Vân Dao cũng đừng chọn chỗ của hắn nữa.
Có lẽ là Vân Dao cũng nghe ra ý tứ của chưởng môn, sắc mặt hơi xấu đi, móng tay hung hăng bấu chặt trong lòng bàn tay.
Đều là tại Huyền Cơ, nếu không lần trước nàng và Quân Thanh đã từng tiếp xúc, thì tại sao lần này Quân Thanh lại không thu nàng ta làm đồ đệ chứ?
Vân Dao suy nghĩ, bái lạy Xích Hỏa Phong: “Bái kiến sư phụ.”
Biểu cảm của Xích Hỏa Phong cũng có chút quái lạ, nhưng rất nhanh liền cười ha hả bảo Vân Dao đi qua. Không khí cuối cùng cũng dịu lại.
“Người kế tiếp, Tử Lạc.”
Tử Lạc tiến lên, đầu tiên là bái lạy sau đó có chút thấp thỏm nói:
“Tử Lạc đã có sư phụ.”
Nàng cũng vừa mới biết, nam nhân nhận nàng làm đồ đệ kia thuộc Yểm Nguyệt Phong.
Chưởng môn hơi nhướng mày, ánh mắt đảo qua mấy phong chủ bên cạnh. Mọi người đều lắc đầu, bọn họ cũng không thu nhận đồ đệ trước.
Trong lòng chưởng môn có chút manh mối: “Không biết là phong nào?”
Tử Lạc cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: “Yểm Nguyệt Phong.”
Lần thứ hai mọi người xôn xao.
“Nói bậy, làm sao Quân Thanh sư tôn có thể nhận đồ đệ!”
Chưởng môn còn chưa nói gì, nữ đệ tử phía dưới đã bùng phát trước.
“Chúng ta không tin, Quân Thanh sư tôn tuyệt đối sẽ không nhận đồ đệ.”
“Đúng vậy!”
“Không tin, không tin.”
Tử Lạc dường như bị những nữ đệ tử kích động này hù dọa, sắc mặt hơi tái nhợt.
Chưởng môn giật tái mặt quát lớn: “Im lặng!”
Một tiếng này không làm mọi người ngậm miệng được, ngược lại vẫn xì xào.
Trên bầu trời có người ngự kiếm phi hành (*), một thân y phục trắng tuyết.
Hắn chắp tay nhảy xuống đài, gương mặt lạnh lẽo nhìn quanh bốn phía, mọi người đồng thời cúi đầu xuống.
“Sư thúc.”
Chưởng môn lấy lại tinh thần, lập tức chắp tay chào.
Quân Thanh gật đầu nhìn về phía Tử Lạc.
Tử Lạc nhỏ giọng gọi một tiếng: “Sư phụ.”
Quân Thanh gật đầu: “Lại đây.”
Tử Lạc nuốt một ngụm nước bọt từ bên cạnh đi tới.
Quân Thanh giơ tay lên vuốt một cái trên mí mắt Tử Lạc, một biểu tượng như hoa tuyết xuất hiện, lại biến mất cực nhanh.
Hắn không nói rõ, nhưng hành động lúc này chính là khẳng định Tử Lạc là đồ đệ của hắn, là người của Yểm Nguyệt Phong.
Vân Dao nhìn Tử Lạc và Quân Thanh, trong mắt lóe lên tia thù hận.
Dường như Quân Thanh phát hiện nhìn lướt qua Vân Dao, Vân Dao nhanh chóng thu lại sự thù hận, dịu dàng buông thõng hai tay.
Quân Thanh kéo Tử Lạc đến bên cạnh.
“Kết thúc.”
Quân Thanh nói một câu không đầu không đuôi.
“Bẩm sư thúc, vẫn còn lại mấy vị cuối cùng.”
“Ừ.”
Chưởng môn nhìn Quân Thanh, cân nhắc một lúc.
“Người tiếp theo…”
Giọng nói người gọi có chút run rẩy.
***
(*) Ngự kiếm phi hành: Là cảnh giới sử dụng binh khí cực cao của các bậc cao thủ mới có thể làm được.