Cố Thanh Sơn chỉ cười cười chứ không nói gì.
Khi bọn họ trở lại biệt thự trên núi, Trương Anh Hào lập tức vung tay lên, thức ăn nóng hổi được mang lên bàn.
Mười mấy đầu bếp lui ra, lúc này Diệp Phi Ly mới tháo kính râm xuống.
Bốn người bận bịu cả ngày, đến bây giờ cũng thấy đói rồi.
Trương Anh Hào mở một chai rượu mạnh, cầm rượu ra hiệu với đám người.
Liêu Hành chỉ ly trà sữa ngọt đến phát ngán trước mặt mình, khoát tay áo.
Diệp Phi Ly cẩn thận nhìn nhìn chai rượu trong tay Trương Anh Hào, hỏi: “Rượu này bao nhiêu tiền?”
“Chắc là tám mươi nghìn điểm tín dụng, nhưng mà tôi nói nè, người anh em cậu uống rượu không thể chỉ xem giá tiền.” Trương Anh Hào thẳng thắn nói.
“Rượu tám mươi điểm tín dụng và rượu tám mươi nghìn điểm tín dụng, anh sẽ chọn cái nào?” Diệp Phi Ly nói, ngoắc ngón tay ra hiệu đối phương đưa chai rượu cho mình.
Trương Anh Hào không còn lời nào để nói, hậm hực đưa rượu cho hắn ta.
Diệp Phi Ly rót rượu đưa cho Cố Thanh Sơn, hắn đưa lên miệng, một hớp uống cạn hơn phân nửa chén rượu mạnh.
“Tám mươi nghìn điểm tín dụng, chỉ một hớp là hết.” Diệp Phi Ly cảm khái nói.
Liêu Hành buông ly trà sữa xuống, đề nghị với Cố Thanh Sơn: “Khi áp lực quá lớn, cậu cần một ít đồ ngọt.”
“Không phải áp lực, chỉ là tôi thích rượu thôi.” Cố Thanh Sơn cười nói.
Trương Anh Hào xách bình rượu hoàn toàn mới từ thùng đá, mở nút ra, sau đó rót đầy ly của mình rồi đưa cho Cố Thanh Sơn.
“Thêm một chai nữa nhé?” Anh ta hỏi.
“Thôi thôi, từ từ uống tiếp, ăn cơm đi!”
Cố Thanh Sơn rót đầy cho mình rồi trả rượu lại.
Bốn người ăn uống tiệc tùng, thỉnh thoảng nói chút chuyện, ăn xong bữa cơm là hết trọn nửa tiếng.
Nguyên liệu nấu bữa cơm này đều là tốt nhất, đầu bếp cũng là đứng đầu, rượu cũng là do Trương Anh Hào cất giấu kỹ, bốn người ăn cũng rất ngon miệng.
Cả một ngày mệt nhọc và căng thẳng đã dịu bớt sau bữa cơm này.
Đúng lúc ấy, quang não của Cố Thanh Sơn đột nhiên phát sáng.
[Xét thấy ngài chú ý tới một số nhân vật đặc biệt nên cung cấp cho ngài một tin.] Nữ Thần Công Chính nói.“Nói đi.” Cố Thanh Sơn nói.
[Công chúa Thánh quốc là Anna đi theo Hoàng đế và Hoàng hậu của Đế quốc Phục Hi, cùng đến Liên Bang tham gia Hội nghị Quốc tế lần này.]“Biết rồi.” Cố Thanh Sơn mặt không đổi sắc, nói.
“Công chúa?” Liêu Hành mơ màng nhìn về phía Diệp Phi Ly, Diệp Phi Ly lắc đầu, lại nhìn sang Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào không để ý tới hai kẻ chuyện hóng chuyện này, bật dậy nói: “Các cậu nghỉ ngơi một chút đi, tôi ra ngoài làm vài chuyện.”
“Giết người à?” Diệp Phi Ly thuận miệng hỏi.
“Không phải, là chỉ đạo giết người.” Trương Anh Hào nói rồi đi ra khỏi phòng.
“Sao nghe lại “kêu” thế nhỉ? Hình như cao cấp hơn mình?” Diệp Phi Ly đăm chiêu suy nghĩ, lẩm bẩm nói.
Cố Thanh Sơn đang uống canh, không thèm ngẩng đầu, nói: “Hình như tôi trông thấy anh ta dùng quang não để mua không ít thứ.”
Nữ Thần Công Chính xen vào: [Trương Anh Hào tiên sinh đã mua chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng, địa chỉ giao hàng là phòng 310, tòa nhà 21, ký túc xá nữ của Đại học Thủ Đô. Người nhận là Thẩm Vũ, Thẩm Vũ là con gái ngài Tổng thống.]
[Máy bay của Trương Anh Hào tiên sinh đã lên đường, hướng đi chính là Đại học Thủ Đô.] [Báo cáo xong!]Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly nhìn nhau.
Sau đó, người uống canh lại tiếp tục uống canh, người đăm chiêu lại tiếp tục đăm chiêu.
Còn Liêu Hành, ông ta lại đứng dậy đi về một phòng khác.
“Ông lại đi đâu đấy?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Nhóc con, nhớ kỹ một điều, tôi không giống các cậu, tôi là người bình thường.”
Liêu Hành quay đầu nhìn hắn ta chằm chằm, nói: “Bận rộn cả ngày rồi, mỗi người bình thường đều cần nghỉ ngơi, cần ngủ ngon giấc.” Nói xong, ông ta vào trong phòng đóng cửa lại.
Chỉ chốc lát, sau cánh cửa có tiếng gì đó rất nhỏ truyền đến. Người bình thường gần như không thể nhận ra âm thanh này, nhưng đối với Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly mà nói thì căn bản không phải vấn đề gì.