“Em không hiểu, thanh kiếm của Quỷ là thứ hấp dẫn đám sinh vật này về nhân gian. Vậy thì nó đã bị hủy sao những sinh vật bóng đêm vẫn nhỡn nhơ và hãm hại con người được? Em tưởng nó bị hủy thì những sinh vật này biến mất theo chứ?”
Trúc Chi suy đoán:
“Thanh kiếm ấy vẫn chưa bị phá hủy, tàn tro của nó vẫn còn. Huyết Yêu đã phong ấn nó lại, hy vọng nó sẽ không tìm cách chạy ra ngoài như lần trước. Còn những sinh vật bóng đêm này, chị nghĩ nó đã bị dẫn dụ ra chứ sự sống không phụ thuộc vào quỷ khí của thanh kiếm.”
Trúc Chi nói xong, cùng Nhất Uy đi vào bên trong phòng bệnh. Đứa bé ma vẫn còn nằm vật vờ trên người mẹ nó. Cô lặng lẽ đến bên cạnh nó, ngồi xuống, cố trấn an nó rằng mọi chuyện đã ổn.
Đứa bé gặp Trúc Chi và Nhất Uy trở lại, khuôn mặt cố nở một nụ cười. Nhưng vì nó đang khóc nên khiến khuôn mặt trở nên méo mó. Nó bắt đầu khóc:
“Mấy ngày qua người xấu đó cứ quanh quẫn bên mẹ em. Em đã hô hoáng nhưng không ai giúp em cả, không ai thấy được em cả. Mẹ chỉ có một mình em, nên khi em chết, mẹ rất đau lòng.”
Nhất Uy khuyên nhủ:
“Nhưng em cũng không thể tiếp tục ở lại trần gian được. Em phải bước tiếp, ít nhất em phải siêu thoát. Âm khí của em ở cạnh mẹ em càng lâu bà ấy càng không thoát được nỗi đau mất em và có thể bà sẽ bị bệnh hoài không khỏi.”
“Nhưng em sợ mẹ em đi rồi, mẹ lại bị tên vừa nảy giết chết.”
“Anh và chị nhất định sẽ bảo vệ cho mẹ em đến cùng.”
Nhất Uy dùng bích hoa sen hút lấy linh hồn của đứa bé ma. Cậu ra hiệu cho Trúc Chi theo cậu ra về. Cả hai gặp thầy Hóa giữa đường. Thầy có vẻ mệt mỏi và già hơn trước. Trúc Chi có thể thấu hiểu nỗi khổ tâm của thầy. Đứa con trai duy nhất của thầy vẫn chưa tỉnh lại, và cường độ vào bệnh viện của cậu ấy càng tăng cao. Cô thắc mắc Vô Ảnh đã rời khỏi thân thể cậu ấy, nên cậu ấy mới trở lại bệnh viện, sống cuộc sống giống người thực vật, thực chất là người không có linh hồn.
Trúc Chi nói:
“Hiếu Minh sao rồi thưa thầy?”
Thầy Hóa mệt mỏi trả lời:
“Bác sĩ không phát hiện ra bệnh tình gì. Tất cả mọi thứ đều ổn. Chỉ là nó không tỉnh lại mà thôi. Thầy dự định đưa nó ra nước ngoài xem sao.”
“Tụi em vào thăm bạn ấy chút nhé.”
“Ừ.”, thầy gật đầu nói tiếp, “Tranh thủ một chút thôi, bệnh viện gần đóng cửa rồi. Thời gian thăm bệnh cũng hết rồi đấy.”
Hiếu Minh nằm đó như người chết. Bàn tay vẫn có hơi ấm, hơi thở vẫn đều đều, nhưng lại không chút sức sống nào cả. Linh hồn Vô Ảnh đã rời khỏi thể xác của Hiếu Minh rồi ư? Và nếu như vậy, lý do gì khiến Hiếu Minh trở thành một người thực vật như vậy.
Huyết Yêu đang tựa lưng trên giường, hắn vẫn còn chưa khỏe hẳn, vẫn còn chưa khôi phục lại thần khí sau trận chiến với Ngọc Tự. Tiểu Bạch không dám hó hé nói với hắn câu nào, nó chỉ làm cho xong mấy cái nhiệm vụ như bưng trà rót nước cho hắn.
Huyết Yêu nói với Tiểu Bạch:
“Có gì lạ xảy ra hay không?”
Tiểu Bạch báo cáo lại một cách máy móc:
“Anh Nhất Uy đến đón chị Trúc Chi hai lần. Hình như cùng đi học ở thư viện. Ngoài ra không có gì lạ xảy ra cả.”
“Tiếp tục theo dõi. Có bất cứ động tĩnh gì phải thông báo lại cho ta ngay.”
“Đã hiểu.”
Huyết Yêu đứng dậy, bước ra ngoài hành lang, ngó mắt về phía trước. Tiểu Bạch không hiểu tâm trạng hiện giờ của hắn ra sao, nó đành biến mất đi làm nhiệm vụ trước.
Huyết Yêu phất tay một cái, tên thợ săn Quỷ hiện ra trước mặt hắn. Hắn trói gã bằng một sơi dây ma thuật màu đỏ, sợi dây này hắn đã dùng đi dùng lại rất nhiều lần.
Huyết Yêu đanh mặt, lạnh lùng nói với thợ săn:
“Người mà ngươi vừa suýt nữa làm bị thương là người của ta.”
Tên thợ săn kêu ca:
“Chúng nó làm tôi bị thương thì đúng hơn. Ba mũi tên vừa rồi đâu thể nào là đồ giả mà con nít hay chơi. Nó làm từ bạc rõ ràng.”
Tên thợ săn vừa nhớ lại một mảnh ký ức nhỏ khi gã bị bắn và rơi xuống bệnh viện. Gã tưởng mình có thể chạy thoát khỏi hai đứa nhỏ. Nào ngờ, tên đàn ông có mái tóc đỏ kỳ lạ này xuất hiện và bắt gã đi.
Huyết Yêu không thèm quan tâm vẻ mặt đau khổ của tên thợ săn, cũng như vết máu đang loang ra trên ngực gã. Hắn chỉ thờ ơ nói tiếp:
“Ta sẽ giam ngươi tại nơi ngươi thuộc về. Một thợ săn Quỷ biến chất, thay vì thu phục đám ác quỷ lại trở thành yêu tinh hại con người.”
Tên yêu tinh gào lên:
“Ngươi là ai? Có quyền gì lại bắt ta?”
Huyết Yêu đáp nhẹ:
“Huyết Yêu.”
Tên thợ săn trố mắt nhìn Huyết Yêu lần cuối trước khi ngã quỵ xuống đất, buông xuôi tất cả. Gã biết mình đã chạm trán với ai, một tên giữ của và có quyền bắt giữ tất cả đám sinh vật hắc ám như gã. Gã biết từ nay mình sẽ không còn tung hoành ngang dọc nữa. Gã chỉ hy vọng người vợ của gã có thể thoát khỏi móng vuốt của bọn người này.
Huyết Yêu cầm lên ba cung tên bạc ngắm nghía một hồi. Hắn tự nói với chính mình:
“Chỉ dùng sức mạnh của con người đã có thể bắn tốt như thế. Ta không biết nên vui hay nên buồn. Ta không biết nên tiếp tục tránh né cô hay tìm gặp cô đây.”
Ba mũi tên trong tay của Huyết Yêu hóa thành tro bụi. Hắn vẫn còn đứng lảm nhảm một mình:
“Định mệnh là thứ ngay cả một thần tiên như ta cũng không cách nào xen vào được. Chỉ hy vọng hai người có thể an toàn.”
Nói xong, Huyết Yêu biến mất giữa màn đêm. Trúc Chi và Nhất Uy không hề biết tên thợ săn mà mình bắn trúng đã bị Huyết Yêu bắt giữ. Họ cũng không biết rằng vẫn còn một tên thợ săn quỷ khác đang lộng hành ngoài kia. Một tên thợ săn Quỷ cái, con cái thường độc ác và mạnh hơn con đực gấp hai lần.
Ả thợ săn Quỷ vẫn còn đang chờ đợi đức lang quân của mình trở về. Nhưng rất lâu rồi, trời gần như đang đón ánh minh binh ló dạng đến nơi mà người chống vẫn chưa xuất hiện trở về. Điều này hầu như chưa từng xảy ra trong trăm năm nay. Không lẽ, chồng của ả đã gặp chuyện gì bất trắc? Hay có kẻ đã khiến người chồng không thể quay về.