Thanh Nhã nhìn dáng vẻ của hắn không khỏi che miệng cười, sau đó lên tiếng nói, nhưng không phải là trêu đùa hắn:
– Vương lão sư, đây là lần đầu ngài đến thành Tinh La sao?
Vương Ngôn lắc đầu nói:
– Trước kia cũng từng đến nhưng lần nào cũng đến vội vàng, đi vội vã.
Thanh Nhã nói:
– Làm việc ở học viện Sử Lai Khắc là bận rộn thế sao?
Vương Ngôn đáp:
– Thật ra cũng không phải quá bận rộn, bình thường chỉ lên lớp giảng bài, không mệt mỏi lắm. Dù sao các đệ tử của tôi đều rất giỏi, không cần những lão sư như chúng tôi quan tâm quá nhiều.
Nói đến đây, ánh mắt hắn lại lộ vẻ tự hào, sự tự hào ấy dĩ nhiên là đến từ lớp 2-1 của hắn rồi.
*2-1: trước đây m để là năm hai ban nhất nhưng dài và rắc rối quá nên rút gọn thế này, cũng dễ hiểu hơn ^^.
Vương Ngôn không chỉ một lần bảo, lớp 2-1 mà hắn đang giảng dạy chính là lớp có nhiều học viên giỏi nhất mà hắn từng dạy, hơn nữa, lão sư giảng dạy cùng hắn là Chu Y, còn cực kỳ hợp ý với hắn, cả hai hợp tác giảng dạy, hiệu cả càng cao.
Các đệ tử của hắn không chỉ có thiên phú tốt mà còn rất chăm chỉ. Theo tính toán của Vương Ngôn, lớp của bọn họ chỉ cần đến năm ba thì chắc chắn đều đạt được ba Hồn Hoàn. Đây là trình độ cao đến mức nào đây? Hiện giờ mong ước lớn nhất của hắn là có thể đi theo giảng dạy cả lớp đến khi bọn chúng thuận lợi tốt nghiệp ngoại viện.
Thanh Nhã mỉm cười nói:
– Tôi vừa nhìn đã biết ngài là một lão sư giỏi, ngài vừa nhắc đến đệ tử của mình đã vui vẻ đến vậy rồi.
Cả hai trò chuyện một lúc, Vương Ngôn cũng đỡ cảm thấy hồi hợp hơn, y nói tiếp:
– Phải nói là bọn chúng đều rất đáng yêu, thật lòng bất cứ lão sư nào cũng mong muốn được trông thấy học trò của mình ngày càng xuất sắc, mà những đệ tử của tôi từ trước đến nay chưa từng khiến tôi phải thất vọng.
Thanh Nhã gật đầu nói:
– Hi vọng ngài có thể dạy ra thật nhiều đệ tử vĩ đại.
– Cám ơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Vương Ngôn khách sáo đáp một tiếng nhưng lại không phát hiện Thanh Nhã đã thấy trong mắt hắn thoáng hiện một chút gì đó kì lạ.
– Vương lão sư, phòng đấu giá Tinh Quang của chúng tôi định mở rộng buôn bán đế thành Sử Lai Khắc, không biết Vương lão sư cảm thấy thế nào.
Thanh Nhã khẽ cười nói:
Vương Ngôn ngẩn người rồi nói:
– Phòng đấu giá Tinh Quang muốn đến thành Sử Lai Khắc dĩ nhiên là một chuyện tốt. Có điều ở thành Sử Lai Khắc có rất nhiều phòng đấu giá e là sẽ phải cạnh tranh khá kịch liệt.
Thanh Nhã mỉm cười nói:
– Phòng đấu giá Tinh Quang của chúng tôi từ trước đến nay không sợ phải cạnh tranh với ai cả, chúng tôi tin vào thực lực của chính mình. Nếu lúc đó, tôi may mắn có thể đến làm việc ở thành Sử Lai Khắc không biết có thể liên lạc với Vương lão sư không?
– Dĩ nhiên là được.
Vương Ngôn gần như đáp theo bản năng.
Thanh Nhã rút ra một ống kim loại nho nhỏ đưa đến trước mặt Vương Ngôn nói:
– Vậy xin Vương lão sư nhận lấy phần lễ vật này. Đây là một cái Truyền Thanh Hồn Đạo Khí. Nó có một đôi, cái còn lại tôi đang giữ. Chỉ cần trong phạm vi trăm dặm là có thể liên lạc với nhau. Hiện nay Vương lão sư còn ở thành Tinh La, nếu ngài cảm thấy có chuyện gì cần giúp đỡ có thể liên lạc với Thanh Nhã bất cứ lúc nào.
Vương Ngôn suy nghĩ một lúc rồi nhận lấy Truyền Thành Hồn Đạo Khí, sau đó liếc mắt nhìn Thanh Nhã, hắn chợt phát hiện Thanh Nhã cũng đang nhìn mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ.
Đúng lúc này, đột nhiên cả gian phòng được bao phủ một vòng sáng màu vàng. Mọi người theo bản năng nhìn lên màn hình ánh sáng trước mặt.
Quầng sáng màu vàng vừa xuất hiện cũng không quá chói mắt, nó nhẹ nhàn lan tỏa khắp căn phòng, khiến bầu không khí vốn đang ấm áp bỗng thêm phần cao phú.
Thanh Nhã nói:
– Các vị khách quý, buổi đấu giá hôm nay sắp bắt đầu rồi.
Trên màn hình ánh sáng chợt vang lên một giọng nói vô cùng êm tai:
– Hoan nghênh các vị khách quý đã đến tham dự buổi đấu giá này. Hôm nay chúng tôi tổng cộng đấu giá chín vật phẩm. Các vật phẩm sẽ được đưa ra theo thứ tự từ thấp đến cao. Hi vọng các vị sẽ thích.
Bức màn ánh sáng lại một lần nữa trở nên rõ ràng, xuất hiện trên màn hình là một cô gái mặc váy dài màu đỏ rực.
Cô gái này khoảng chừng 17, 18 tuổi, nhưng dung mạo cực kỳ xinh đẹp, thậm chí có thể so được với dung mạo tuyệt sắc của Giang Nam Nam. Chẳng qua Giang Nam Nam tuổi còn bé nên dáng người chưa được thành thục như cô gái trước mặt. Có điều kì lạ là cô gái đã xuất hiện, nhưng lại không thấy bục đấu giá đâu.
– Xin chào các vị khách quý, tôi là Cửu Cửu, Đấu Giá Sư chủ trì buổi đấu giá hôm nay. Chúng tôi sẽ không lãng phí thời gian quý báo của các vị nữa, buổi đấu giá hiện tại chính thức bắt đầu. Kiện vật phẩm đầu giá đầu tiên sẽ xuất hiện ngay bây giờ.
Dứt lời, cô liền mỉm cười ngọt ngào, tay phải làm một động tác vô cùng tao nhã, nhất thời màn hình khẽ chuyển, trên màn hình liền xuất hiện một món đồ…
Home » Story » đấu la đại lục ii (tuyệt thế đường môn) » Chương 217: Cực Phẩm và Công Chúa (Thượng)