Vệ Đình Húc nhìn ra Chân Văn Quân có vài lời còn chưa nói xong, muốn nói lại thôi, liền hướng thẳng ánh mắt đến khuôn mặt nàng, chờ nàng mở miệng.
Chân Văn Quân trong lòng đích thực có một nghi vấn muốn hỏi, sau ngày hôm nay lại hỏi chỉ sợ quá ngây thơ.
“Linh Bích đã chết Tiểu Hoa cũng không còn tại thế, a phụ ngươi còn có nhiều người như vậy của Vệ gia đều bởi vì đại nghiệp của Vệ gia mà chết, ngươi có từng hối hận không?”
“Hối hận?” Hai chữ này từ trong miệng Vệ Đình Húc thốt ra cũng không phải là nghi ngờ, mà là hỏi vặn lại.
Chân Văn Quân đột nhiên cảm thấy mặc dù là hiện tại hỏi ra, cũng thực ngây thơ.
“Ta không hối hận, cũng không thể hối hận. Nếu không bọn họ chết chính là uổng mạng.”
Vệ Đình Húc cơ hồ hòa tan dưới ánh nắng mùa đông, nhưng lời nói của nàng so với bất kỳ ngày đông giá rét nào đều lạnh thấu và cương quyết hơn hết.
Chân Văn Quân chưa bao giờ gặp qua bất kỳ một người nào mâu thuẫn giống như nàng vậy, dường như tất cả mọi sự tốt đẹp và tàn khốc trên thế gian này đều dung hợp ở trên người nàng.
Ẩn chứa kịch độc cùng mỹ lệ, gầy yếu cùng dũng mãnh, bên trong thể xác mỏng manh như tờ giấy lại có được một linh hồn cương nghị nhất trên đời này.
“Nếu như lúc trước còn có chút chuyện khiến cho ta thoáng dao động, thì Tiểu Hoa rời xa ta chính là một mũi định hải châm. Ta chưa bao giờ kiên định giống như hiện tại đây.”
Hai người liên tục ngồi cho đến khi vầng thái dương thu lại một tia nắng chiều cuối cùng, nhiệt độ không khí đột nhiên hạ thấp mới rời khỏi viện.
Sau đó cũng không có nói chuyện gì đặc biệt nữa, không nói cái gì mưu lược cũng không nói cái gì tương lai, chỉ tùy ý tâm sự chuyện trước đây, trò chuyện về Linh Bích về Tiểu Hoa, chỉ xem các nàng như là hai vị bằng hữu đã đi thật xa đến nơi đất khách quê người, tạm thời không có ở bên mình.
Vệ Đình Húc trước khi bị vây khốn ở Yên Hàng là một người hoàn mỹ, tính toán không hề bỏ sót, giống như thần tiên ngự ở trên cao nơi thiên đình. Nhưng sau khi bị vây ở Yên Hàng, cùng nỗi đau mất đi Tiểu Hoa, Chân Văn Quân cũng chứng kiến được dáng vẻ chật vật nhất của nàng, ngược lại khiến nàng trở nên càng thêm chân thật.
Các nàng tán gẫu rất nhiều chuyện cũ, nói đến chuyện tuổi giả, thậm chí nói đến cái tên “Chân Văn Quân” này.
“Tên này là ngươi đặt sao?” Chân Văn Quân ôm nàng đến ngồi trên xe lăn, trong lúc đẩy nàng trở về phòng thì hỏi nàng.
“Ân.”
“Vì sao lại đặt tên này?”
“Chân cũng giả mà giả cũng chân*.”
(*) Câu này là chơi chữ. Chữ “Chân” (甄) đầu tiên là họ Chân, có nghĩa là sáng tỏ. Chữ “chân” (真) cuối cùng là trong chân thực, chân thành. Hai từ này đồng âm.
“Đây là cái lý do loạn thất bát tao gì vậy chứ. Vậy còn hai chữ ‘Văn Quân’ thì sao?”
“Là cái tên mà ta rất thích.”
Chân Văn Quân cắt ngang lời nàng không để cho nàng nói tiếp, chỉ sợ lại tiếp tục tán gẫu thì sẽ nghe được nàng nói mấy lời đại loại như “Nếu có nữ nhi sẽ gọi nàng là Văn Quân”.
“Hoa hồng đỏ kia, cũng là ngươi thuận miệng bịa đặt ra sao?”
“Ngươi có lẽ không nhớ rõ, ngươi và ta lần đầu tiên gặp nhau chính là ở trong một cửa hiệu chuyên bán hoa hồng đỏ.”
“Cái gì? Làm sao có thể.”
“Ta cần gì lừa ngươi. Chính là cửa hiệu bán hoa nho nhỏ ở Kỳ huyện kia, cửa hiệu do gia đình Từ ông mở mà ngươi vẫn thường đến đấy.”
Nói đến chỗ này Chân Văn Quân vạn phần kinh ngạc liền dừng bước, cố gắng nhớ lại, vắt hết óc. Cửa hiệu của Từ ông nàng vẫn nhớ rõ, lúc còn ở Kỳ huyện dưỡng phụ qua đời, a mẫu đi đứng bất tiện, nhiệm vụ đi chọn mua cây non thường được giao cho nàng. Hoa hồng ở cửa hiệu của Từ ông nở rất đẹp bán cũng rất mắc, chuyên cung cấp cho các công tử tiểu thư nhà giàu mua về ngắm, nàng mặc dù thích cũng không dám dùng bạc của Tạ gia mà mua hoa thỏa mãn tư dục của chính mình. Kỳ thật khi đó nàng đã là một năng thủ kiếm tiền, chẳng qua a mẫu không cho nàng thể hiện tài năng để phòng ngừa bị chú ý. Cho nên mỗi lần đi ngang qua cửa hiệu hoa của Từ ông nàng chỉ có thể quyến luyến đứng ở bên ngoài, nhìn rồi lại nhìn. Thường xuyên đi đến đó, nhưng cũng không có mua.
“Thì ra ngươi từ lúc đó đã bắt đầu theo dõi ta?” Chân Văn Quân kinh ngạc, vốn tưởng rằng cuộc tương ngộ cách lớp màn che trên cô thuyền sông Hàn lần nọ chính là lần đầu tiên các nàng gặp nhau, không nghĩ tới lại còn sớm hơn.
Chân Văn Quân thiên phú dị bẩm, miễn là người mà nàng tận lực ghi nhớ cho dù có qua vài năm vẫn sẽ không quên, huống chi khuôn mặt này của Vệ Đình Húc, đừng nói là người có trí nhớ tốt nhìn thấy, cho dù là người trí nhớ kém muốn quên cũng không quá dễ dàng. Có thể hiểu được lúc đó Vệ Đình Húc nhất định là tránh ở một nơi rất bí mật quan sát nàng, không để cho nàng có một chút cơ hội nào phát hiện.
“Ta phải xác định ngươi là người như thế nào, sau khi xác định một vài chuyện mới dám dẫn dắt ngươi vào trong bàn cờ. Bằng không bàn cờ mới chỉ bày bố một nửa ngươi đột nhiên không khống chế được, bị nguy hiểm không chỉ là tính mạng của một mình ta.”
“Xác định ta có phải là người trọng tình cảm hay không, xác định ta liệu có thể bị ngươi nắm bắt hay không.”
Vệ Đình Húc cũng không phủ nhận.
“Cho nên ngươi đã âm thầm quan sát ta bao lâu?”
“Cuối năm Thần Sơ thứ năm liên tục cho đến năm Thần Sơ thứ sáu, ta vẫn luôn ở Kỳ huyện.”
Sau khi tự vạch trần mưu đồ của Vệ Đình Húc, tự tay giết chết Phương Hoài Viễn, mối quan hệ của hai người đã rạn nứt một đoạn thời gian. Sau đó bởi vì lợi ích tương quan, sự tương tác ở bên ngoài cùng những gợn sóng âm thầm bên trong đều có không ít, hiện giờ Vệ Đình Húc cứu a mẫu nàng trả lại cho nàng, nàng mới phát hiện đây là lần đầu tiên hai người các nàng buông bỏ sự sắc sảo, vượt qua vết rạn nứt, thẳng thắn thành thật nhắc đến chuyện quá khứ.
Nàng phát hiện chính mình đã không còn phẫn nộ như vậy nữa.
Nàng tự hỏi chính mình, nếu như Vệ Đình Húc chết ở Yên Hàng, nàng sẽ vui vẻ sẽ khoái hoạt sẽ cảm thấy đại cừu đã được báo chăng? Cũng sẽ không. Nàng sẽ chỉ thống khổ bi thương, cả quãng đời còn lại đều sẽ cảm thấy tiếc nuối không thôi.
“Thần Sơ năm thứ năm, thật sự là chuyện rất lâu trước kia rồi. Khi đó ta là cái dạng gì nhỉ?”
Khi Chân Văn Quân lại một lần nữa mở miệng, lời nàng nói ra lại vượt ngoài dự kiến của Vệ Đình Húc.
Còn tưởng rằng nàng sẽ trầm mặc thật lâu, nghĩ đến rất nhiều chuyện trước đây trong lòng không thoải mái, không nghĩ tới giọng điệu của nàng lại ung dung như vậy.
“Ngươi khi đó, vừa gầy vừa đen chính là một tiểu bất điểm*. Thả vào trong đám người một chút cũng không bắt mắt.”
(*) Tiểu bất điểm (小不点): ý chỉ đứa trẻ rất nhỏ, không có gì nổi bật
“……”
“Ai có thể nghĩ được rằng tiểu bất điểm ngày xưa ấy lại có thể trở thành Đại Tướng quân ngày hôm nay.”
Chân Văn Quân trêu đùa nói: “Sao ta lại nhớ là ta từ nhỏ đến lớn so với các bằng hữu đồng lứa đều cao hơn một đoạn, hay là ngươi nhận sai người rồi?”
“Làm sao có thể nhận sai. Suốt một năm đó ta đều quan sát ngươi. Tất cả mọi thói quen nhỏ của ngươi ta đều rõ như lòng bàn tay.”
Chân Văn Quân bỗng nhiên nghĩ đến một điểm: “Chẳng lẽ nạn dân Kỳ huyện vào thành cũng là kế hoạch của ngươi?”
Lời này của nàng chọc cho Vệ Đình Húc nở nụ cười: “Ngươi thực cho rằng ta không gì làm không được? Nạn dân ở Kỳ huyện vào thành là do Tạ Tùy Sơn ngu xuẩn gây nên, đừng trách tội đến trên đầu ta.”
Chân Văn Quân ha ha cười: “Cho dù trước đó là Tạ Tùy Sơn ngu xuẩn gây nên, nhưng lúc sau ngươi tính kế ta cùng a mẫu ta cũng là thật.”
“Vậy đó là ân oán của hai nhà chúng ta rồi. Nói thật.” Vệ Đình Húc quay đầu lại nhìn chằm chằm Chân Văn Quân, vô cùng nghiêm túc nói, “Ngươi nếu muốn giết ta ta tuyệt không một lời oán hận. Nhưng có thể hay không cho ta thêm thời gian vài năm nữa? Tâm huyết nhiều năm của Vệ gia cùng nguyện vọng cuối cùng của a phụ ta không thể thất bại trong gang tấc ở trong tay ta. Đương nhiên, đại sự mà Vệ gia tính toán cũng là mục tiêu cả đời của ta. Đại Duật cần một triều đình cường đại có khả năng đánh đuổi ngoại tộc ổn định tứ hải, cần một quốc gia mà trong đó mọi người đều có thể ăn cơm no, không có phù dung tán không có cuộc sống mơ mơ màng màng, không có nạn đói, có thể để cho mọi người thi triển tài hoa cùng khát vọng. Ta có thể dẹp yên cường đạo, cũng có thể cho bách tính một thế giới sung túc. Trước thời điểm đó còn có thể phát sinh chuyện gì, còn có thể chết bao nhiêu người thì ta không thể cam đoan.”
“Ngươi có biết ở trong mắt bách tính hiện tại, ngươi chính là ác nhân xem mạng người như cỏ rác?”
“Ta cũng không quan tâm đến âm thanh của loài ong kiến, ta quan tâm chính là kế hoạch thiên thu, quan tâm chính là tương lai mà những người hiện còn đang sống ai cũng nhìn không thấy được.”
Chân Văn Quân nói: “Chẳng qua là chủ nhân của tương lai đó không phải họ Lý.”
Vệ Đình Húc cười nói: “Ta đã từng là cá nằm trên thớt của người khác, hiểu được trên thế gian này phương pháp duy nhất để không bị hãm hại không bị hành hạ đến chết chính là tự tay nắm giữ nó, khiến nó trở thành cây bút ở trong tay, vẽ nên thế giới lý tưởng của chính mình. Ngươi hiện tại nhất định cũng là nghĩ như vậy. Ngươi từ trước đến giờ đều là nghĩ như vậy. Văn Quân, đợi đến khi một thời đại hưng thịnh kế tiếp mở ra, tính mệnh của ta ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi.”