Ăn cơm xong, còn có một tiếng đồng hồ luyện kỹ năng đánh đấm, thỉnh thoảng còn có thể cùng anh đấu mấy chiêu, Trì Sính cố tình để cho cậu đánh hai cái, Ngô Sở Úy có thể vui vẻ quá nửa đêm. (Ôn nhu một hồi rồi lại cường công.. Làm tim con dân hoang hết cả mang..)
Tắm rửa xong, Trì Sính đứng ở ngoài ban công hút thuốc.
Ngô Sở Úy ngồi xếp bằng ở trên giường xâu chuỗi hạt, Tiểu Dấm Chua quấn quanh hông của cậu.
Trong hộp giấy có rất nhiều hạt màu sắc đủ cả, Ngô Sở Úy từ bên trong lấy ra hạt châu màu sắc giống nhau, xỏ thành một chiếc vòng tay, xỏ xong đều đưa cho Trì Sính kiểm tra. Trước đây Ngô Sở Úy xỏ thành vòng tay rất ‘náo nhiệt’, màu nào cũng có, bây giờ càng ngày càng hoàn chỉnh hơn, màu sắc cũng không lẫn nhiều, thỉnh thoảng cũng có hạt châu khác màu lẫn vào, nhưng so với trước đây đã tiến bộ rất nhiều.
Trì Sính nhìn thì có vẻ rất chuyên tâm hút thuốc, nhưng thực ra ánh mắt thì liếc Ngô Sở Úy liên tục.
Anh nhìn Ngô Sở Úy mãi cũng không thấy đủ!
Có đôi khi theo dõi từng hành động nhỏ của Ngô Sở Úy, chính là công việc hứng thú vui vẻ nhất của Trì Sính. (Đừng hỏi vì sao đọc chương này ngọt thế nhé.. Đêm nay phải mơ về Quách tử để giữ tinh thần chung thủy… )
Trải qua một thời gian rèn luyện, vóc dáng của Ngô Sở Úy càng phát triển đồng đều, đường nét cơ thể lộ ra đường cong vô cùng hấp dẫn. Hai đùi cậu săn chắc, bộ lông rậm rạp ẩn dấu phía dưới, lấp ló đầu ra một con chim to, trong ổ chim to cất giấu hai quả trứng lớn, một ‘nhà ba người’ ấm áp. (Nhà ba người= Cụm ấy ấy*..)
Ngón tay Ngô Sở Úy sạch sẽ nhặt lên một hạt châu, đôi mắt to tỷ mỷ nhìn cẩn thận phân biệt,
xem xét kỹ càng từng chi tiết rồi mới xỏ vào, sau khi xỏ vào vẫn còn phải ngắm nghía một lần nữa.
Đúng lúc này, Tiểu Dấm Chua đầu nhọn nhọn thò ra dò xét, cái miệng nhỏ nhắn cắn lên sợi dây Ngô Sở Úy đang xâu chuỗi hạt.
“Đừng cắn đừng cắn……..” Ngô Sở Úy sốt ruột mà răn dạy Tiểu Dấm Chua một câu.
Sau đó Tiểu Dấm Chua dùng đầu đong đưa, lại quay lại ‘nhà ba người’ mà tham gia ‘náo nhiệt’.
Ngô Sở Úy nhột nhột cười lăn lộn, con rắn hết sức dâm đãng.
“Đừng đùa nghịch…… nhột….”
Gương mặt tuấn tú cứng nhắc của Trì Sính hiện lên một tia không dễ phát hiện dáng vẻ tươi cười.
Ngô Sở Úy đang cười đến vui vẻ, đột nhiên thoáng nhìn ánh mắt Trì Sính nghiêm túc, thần kinh ngay lập tức căng thẳng, liền di chuyển tầm mắt, phát hiện ‘nhà ba người’ đang hớ hênh bại lộ ra ngoài.
Lúc đầu vẫn còn giả bộ bình tĩnh, liếc trộm Trì Sính vài lần, trên mặt có chút không nhịn được.
Tay bắt đầu đưa đến phía dưới gối, tìm quần sịp, không tìm thấy, nhớ tới bên trong tủ đầu giường có, Vì vậy trở mình cong mông với sang tủ đầu giường.
Trì Sính cũng không biết nên cười hay làm gì.
Sải bước nhảy qua bàn nhỏ, một tay bóp cổ của cậu đè xuống giường, tay kia hăng hái nâng hông cậu, để cho mông cong của cậu càng vểnh cao, phát lên cái mông lẳng lơ của cậu một cái.
“Cậu, con tiểu yêu này, có phải đang niệm chú kim cô không hả.!” (Chú kim cô của Đường tăng đó..)
Ăn của lão Tôn một gậy!
Thu phục tiểu yêu xong, Trì Sính tựa ở đầu giường, hai cánh tay lực lưỡng vòng ôm Ngô Sở Úy vào trong lòng, lẳng lặng nhìn cậu chơi trò chơi trên điện thoại di động.
Trì Sính đem tay đưa đến đùi Ngô Sở Úy vuốt ve sờ soạng.
Ngô Sở Úy chơi trò chơi liền chết.
Sau đó Ngô Sở Úy xoay người, dùng hết sức lực của mình đẩy Trì Sính xuống giường, cùi chỏ chặn ở yết hầu anh, ánh mắt lóe lên tia âm tà.
“Tôi muốn ở trên ‘làm’ anh có được không?” Ngô Sở Úy nói, “Tôi đều đã quên mùi vị ‘đâm’ anh nó như thế nào rồi.”
Ánh mắt Trì Sính xám lại u tối lại, tay đặt trên mông mềm mại của Ngô Sở Úy mạnh mẽ bóp bóp.
“Lại muốn để cho tôi dùng kẹp gỗ, kẹp JB cậu đúng không?”
Lần trước Ngô Sở Úy dùng cậu nhỏ cứng rắn đâm vào mông Trì Sính, khiến cho Trì Sính dùng dụng cụ tự chế tra tấn một trận, lúc đó bị kẹp đến gào khóc rên rỉ, bây giờ nghĩ lại, thằng nhỏ vẫn thấy run rẩy.
Ngô Sở Úy tức giận đá một cái lên mông Trì Sính, nằm quay sang một bên vì không được anh ‘phối hợp’.
Trì Sính nhéo một cái lên má Ngô Sở Úy, phát hiện mặt của của cậu căng cứng, đặc biệt khó chịu, bóp bóp cũng vẫn bất động.
“Không được cho tôi thấy sắc mặt khó chịu này.” Trì Sính mắt hổ trợn lên thị uy.
Ngô Sở Úy vẫn như vậy cứng đầu cứng cổ không được lên tiếng.
Trì Sính nhe răng cười hai tiếng, phát một cái lên mông Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy tức giận rên rỉ bục bội hai tiếng, dùng sức gạt cánh tay của Trì Sính đặt ở mông mình. Không ngờ lại phát một cái nữa lên mông, Ngô Sở Úy nghẹn ngào một tiếng chui vào ổ chăn. Liên tục bị hai cái phát, Ngô Sở Úy rất khó chịu, chui ngay vào chăn nằm xoay lưng lại với Trì Sính, giãy dụa, đạp đạp. (Hình như cảnh này lên phim phiên ngoại rồi..)
Giằng co thật lâu, hai người mới ôm nhau ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Sở Úy mặc áo sơ-mi hồng nhạt, chỉnh sửa lại âu phục, tóc chải ngược lại bóng mượt, đẹp trai đứng trước gương, quay một vòng ba trăm sáu mươi độ nhìn ngắm bản thân.
“Dáng vẻ lẳng lơ.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy hừ lạnh một tiếng, ra cửa đi giày.
“Này, hôm nay tôi không cần anh đưa đi làm, tôi tự mình đến công ty.”
Hôm nay vừa vặn Trì Sính được nghỉ, anh phải cùng Cương Tử đi ra ngoài một chuyến, vốn định đưa Ngô Sở Úy đến công ty trước rồi mới đi việc riêng. Nhưng Ngô Sở Úy cho rằng phiền hà, bản thân tự mình đi.
“Thật sự không cần tôi đưa đi?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy hất đầu,”Khỏi cần!”
Trì Sính mắt thấy Ngô Sở Úy bước vào thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, lòng của Trì Sính đột nhiên như là bị vật gì cứa vào, rạch xuống một đường đau đớn khó chịu……