Trần Anh Hào không để bụng, cười nói: “Cô Hàn, chuyện là thế này, lúc tôi tới đây, cậu ta không có thư mời, còn định lén lút đi theo tôi vào nhưng bị tôi kịp thời phát hiện.
Bây giờ cô có thể kiểm tra xem cậu ta có thư mời hay không”.
Trịnh Mỹ Linh châm chọc nhìn Dương Thanh: “Tôi sẽ chống mắt lên xem còn ai chịu giúp anh!”
Đối với Dương Thanh, hai người này chỉ là loại tép riu không đáng nhắc tới.
“Nửa tháng trước trong nhà đấu giá Mạnh Ký ở Giang Hải có một cậu chủ nhà giàu họ Trần cũng đòi kiểm tra thư mời của người khác như anh.
Người đó đã bị đuổi khỏi phòng đấu giá ngay trước mặt mọi người”.
Dương Thanh bật cười hỏi: “Anh ta không chịu, người phụ trách phòng đấu giá Mạnh Ký là Hồng Phúc đã tuyên bố, từ nay về sau người họ Trần không được phép tham gia đấu giá do ông ta phụ trách.
Anh biết người họ Trần này tên là gì không?”
Chuyện này vốn là nỗi nhục của nhà họ Trần nhưng Hồng Phúc là người nhà họ Mạnh nên bọn họ không dám phản đối.
Bây giờ lại bị Dương Thanh khơi lại nỗi đau trước nơi đông người, tất cả đều tò mò nhìn Trần Anh Hào.
Anh ta lập tức sa sầm mặt, nụ cười thân thiện thường trực cũng không còn, tức giận nhìn chằm chằm Dương Thanh.
Dương Thanh lại nhắm mắt làm ngơ, chỉ cười nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, người đó tên là Trần Anh Tuấn thì phải? Nghe giống tên anh thế? Hai người là anh em à?”
Dương Thanh giả vờ kinh ngạc hỏi.
Tần Thanh Tâm tròn mắt, không ngờ anh có thể trêu tức người khác như vậy.
“Mày đang khiêu khích nhà họ Trần sao?”, gương mặt Trần Anh Hào trở nên vặn vẹo.
“Từ đầu đến giờ, anh luôn khiêu khích tôi mà!”
Dương Thanh cười nhạt nói: “Kể cả tôi khiêu khích nhà họ Trần thì đã sao?”
Lúc này trông anh rất ngông cuồng, không thèm coi trọng nhà họ Trần.
Thấy Dương Thanh bình tĩnh, Trần Anh Hào lại chột dạ.
Anh ta chợt có cảm giác mình không nên trêu chọc Dương Thanh.
Mấy ông lớn của Châu Thành đứng xem trò cũng cực kỳ kinh hãi.
Trần Anh Hào là cậu chủ của gia tộc đứng đầu Châu Thành lại bị một người nhỏ tuổi hơn mình sỉ nhục trước mặt mọi người.
Hàn Phi Phi vốn đòi Dương Thanh xin lỗi cũng im bặt, tò mò quan sát người dám nói đồ cổ trưng bày của nhà họ Hàn là đồ giả này.
“Được lắm, tao nhớ kĩ mày rồi!”
Một lúc sau, Trần Anh Hào chỉ phun ra một câu như vậy.
Sau đó anh ta quay sang nói với Hàn Phi Phi: “Cô cũng thấy cậu ta đắc ý như thế nào rồi đấy.
Tôi hy vọng cô có thể kiểm tra thư mời của cậu ta!”
Mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía Dương Thanh.
Tần Thanh Tâm chỉ có thể âm thầm lo lắng, không giúp được gì.
Đúng lúc này, Hàn Phi Phi chợt lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần Anh Hào, cả giận nói: “Anh là cái thá gì mà dám yêu cầu tôi làm việc?”
Trần Anh Hào chết sững người.
Anh ta vốn tưởng Hàn Phi Phi sẽ kiểm tra thư mời của Dương Thanh, nào ngờ bản thân lại bị đối phương mắng chửi.
Những người khác cũng câm như hến, ai cũng nhìn ra được cô gái nhà họ Hàn này rất ghét Trần Anh Hào.
Vậy mà Trịnh Mỹ Linh vẫn ngu ngốc đứng ra nói giúp anh ta: “Cô Hàn, cô hiểu lầm rồi.
Anh Hào không có ý yêu cầu cô làm gì, anh ấy chỉ muốn đưa ra đề nghị thôi.
Đây là buổi triển lãm đồ cổ của nhà họ Hàn, nếu loại người thấp kém gì cũng vào được thì sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của nhà họ Hàn”.
“Cô là thứ gì? Cô có tư cách nói chuyện với tôi sao?”
Hàn Phi Phi lại quát mắng Trịnh Mỹ Linh: “Theo như cô nói, nếu hôm nay tôi không làm theo ý các người, các người sẽ đi ra ngoài nói lung tung, nói xấu triển lãm đồ cổ của nhà họ Hàn chúng tôi chứa chấp đủ loại người phải không?”
Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Mỹ Linh lập tức trắng bệch, chân run lẩy bẩy suýt quỳ sụp xuống.
“Cô Hàn, tôi không có ý đó.
Cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám tung tin đồn nhảm đâu!”
Trịnh Mỹ Linh vội vàng giải thích.
“Bảo vệ đâu? Đuổi đôi cẩu nam nữ này ra ngoài cho tôi!”
Hàn Phi Phi không thèm nghe cô ta giải thích.
Ngay sau đó mấy tên bảo vệ xông thẳng tới chỗ Trần Anh Hào và Trịnh Mỹ Linh.
– —————————
.