Nhưng đám người Vũ Tử Dịch tới cuối hành lang thì đột nhiên dừng lại.
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, “Thả em gài tôi ra!”
Có thể Thượng Quan Nhu đang căng ra vừa nghe được giọng nói này thì cuối cùng mới thà lỏng: “cuối cùng đã tới rồi!”
Đám người Vũ Tử Dịch đột nhiên dừng lại ở cuối hành lang, chỉ thấy một người trẻ tuổi đang chắn trước mặt ba người.
Người này không phải ai khác, chính là Dương Thanh vừa chạy từ Hoàng tộc Thượng Quan tới. Khi anh nhìn thấy Phùng Tiểu Uyển bị một cao thủ vác trên vai, sắc mặt cực kỳ thâm trầm.
Hình như cảm nhận được Dương Thanh không đơn giản, hai cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh đồng thời bước tới, bảo vệ ở hai bên Vũ Tử Dịch.
“Thả người ra!”
Dương Thanh bỗng nói, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
Mà anh cũng nhìn chằm chằm vào Vũ Tử Dịch.
Vũ Tử Dịch khẽ nhíu mày, nhìn về phía Dương Thanh nói: “Cậu là anh Thanh mà cô gái này đã nhắc tới à?”
“Thả người ra!”
Dương Thanh không trả lời, lặp lại lần nữa.
Đồng thời, từ trên người anh đột nhiên tràn ngập ra một uy thế võ đạo đáng sợ.
Giờ phút này, Vũ Tử Dịch lập tức tái mặt. Không ngờ uy thế võ đạo từ trong cơ thể Dương Thanh phát ra đã làm anh ta cảm giác cả người buốt giá như rơi vào hố băng.
Lúc này không chỉ anh ta mà ngay cả hai cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh cũng biến sắc.
Vũ Đào theo bản năng bước tới chắn trước mặt Vũ Tử Dịch, nghiêm giọng nói: “Cậu là cao thủ Siêu Phàm Cảnh?”
Vũ Tử Dịch chấn động khi nghe thấy Vũ Đào nói vậy.
Anh ta là người của Hoàng tộc họ Vũ, có thiên tài võ thuật nào mà chưa từng thấy?