Gian hỏi dò.
Halley nghe xong câu này, dường như cũng hiểu được điều gì đó, nhưng lại không muốn biết.
Cậu trâm mặc rất lâu, cuối cùng không hỏi kĩ nữa.
Ít nhất, cậu hiện tại không có dũng khí biết quá nhiều.
“Được rồi, cũng không còn sớm nữa, cậu cũng không cần nghĩ nhiều làm gì.
Chung quy lại thì năm đất cũng không sướng bằng năm trên giường, tôi đồng ý không làm gì lén lút nữa, được chưa hả?
Diên ngồi dậy, đi về phía giường, nhưng Halley hoàn toàn không có ý đứng dậy.
“Không phải đồng ý tôi rồi sao?”
“Tôi nói rồi, tôi không lén lút nữa, tôi quang minh chính đại. Cậu để tôi ngủ một chút đi, hiếm khi cậu đến cung điện thăm tôi, bình thường tôi bận chuyện chính sự, cũng không thể đến chỗ cậu.
Cậu ngủ với tôi một đêm đi, tôi đảm bảo sẽ không làm gì cậu. Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nhanh ngủ đi!”
“Halley, anh đang dở trò lưu manh với tôi à, chúng ta là hai thằng đàn ông đó”
“Hừm, nếu cậu giả nữ, tôi sẽ trực tiếp đè ngã cậu. Nhưng bởi vì thân phận hiện giờ của cậu là nam, tôi mới hết sức tôn trọng cậu. Nhanh chóng lên giường, nếu không tôi lần sau sẽ trực tiếp bỏ thuốc vào đồ ăn của cậu.
Halley tự nhiên trèo lên giường, chui vào chiếc chăn ấm áp, trong lòng ngập tràn niềm vui.
Uông rượu bồ câu để giải khát… đại loại chính là ý này.
Rõ ràng biết không có kết quả gì, biết rõ trước mắt là rượu bồ câu, chỉ có ngõ cụt.
Nhưng anh không hề để ý, chỉ cần có thể nhìn thấy cậu ấy bình an vô sự, sống vui vẻ là được rồi.
Diên thích ai, anh cũng thích người đó, sẽ đối tốt với người đó, giúp cậu theo đuổi người đó.
Kẻ thù của Diên, chính là kẻ thù của anh.