Phụt!
Máu đỏ tươi như huyết hoa lộng lẫy, thân thể cô yếu ớt, bị thần mang lạnh lẽo đâm vào, người cô bay lên rồi nhẹ nhàng rơi xuống như lá rụng mùa thu.
“Như Yên”, Diệp Thành hất văng ba tên ở cảnh giới Chuẩn Thiên rồi quay người, ôm Liễu Như Yên đang ngã xuống vào lòng.
Nhưng tiếng đàn đã dừng, dù ôm cô nhưng đôi mắt tỉnh táo của hắn cũng dần trở nên đờ đẫn, vẻ mặt đau thương lại xuất hiện, đôi mắt ngơ ngác, mờ mịt của hắn nhìn Liễu Như Yên trong lòng.
“Cô là ai?”, giọng Diệp Thành khàn khàn, dù nữ tử trong lòng rất xa lạ nhưng trái tim hắn lại đau như dao cắt.
“Diệp… Diệp Thành”, Liễu Như Yên mỉm cười, miệng hộc ra máu tươi, nụ cười mang theo vẻ dịu dàng đau đớn, bàn tay nhuốm máu khó nhọc giơ lên, run rẩy chạm vào khuôn mặt Diệp Thành.
“Trăm… Trăm nghìn năm sau, liệu huynh… có còn nhớ một nữ tử tên… tên là Liễu Như Yên không?”, Liễu Như Yên cười trong nước mắt, trong nước mắt có máu, đôi mắt rưng rưng từ từ khép lại, hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp mà thê lương, bàn tay nhuốm máu cuối cùng cũng không còn chạm vào má Diệp Thành nữa mà bất lực buông xuôi.
Huyết phong rít gào, khói mây cuồn cuộn.
Giữa đất trời bao la như vang lên khúc tử ca xa xưa với nỗi buồn man mác sau sự ra đi của một hồng nhan.
Trong vùng núi bị tàn phá có rất nhiều người, bọn họ đều là tiên nhân cao cao tại thượng, chưa từng biết đồng cảm với chúng sinh.
“Ta là ai! Ta là ai!”
Trên gương mặt đất đẫm máu, Diệp Thành ôm Liễu Như Yên toàn thân đẫm máu, khuôn mặt như quỷ, vẻ mặt đau đớn, nước mắt nhạt nhoà, giọng nói khàn khàn tang thương, thần sắc đờ đẫn như một cái xác không hồn.
“Tình báo quả nhiên chính xác”, trên hư thiên, lão già áo tím cười chế nhạo: “Không có tiếng đàn của nữ nhân kia, hắn chỉ là cái xác biết đi”.