Tiêu Bạch Y cả người hơi chậm lại, rất nhanh thoát khỏi ảnh hưởng của Đế Bảo, cả người biến thành một mảnh tàn ảnh, trường kiếm trong tay không ngừng hướng gọi thân thể Dương Khai.
Hắn còn có dư lực khiêu khích: – Đế Bảo tuy mạnh nhưng với thực lực của ngươi có thể phát huy ra bao nhiêu uy lực? Tiết Nghị bại vào tay ngươi chỉ là sơ xuất thôi.
Dương Khai thân như du long, cầm trong tay Bách Vạn Kiếm không ngừng đón đỡ công kích từ bốn phương tám hướng lại, khẽ mỉm cười nói: – Tiểu Bạch huynh dường như rất có ý kiến với thanh kiếm này a?
Hai người khi nói chuyện, động tác trên tay không mảy may ngừng nghỉ, tiếng động đinh đinh đương đương không ngừng truyền ra, giống như một khúc nhạc vô cùng dễ nghe…
– Hừ, dựa oai bí bảo cũng coi như một loại bản lãnh.
– Nếu ngươi nói như vậy…thì ta đổi thanh kiếm khác cũng được. Dương Khai vừa dứt lời, Bách Vạn Kiếm trên tay đã biến mất không thấy, thay vào đó chính là một thanh kiếm sắc bén cấp Đạo Nguyên trung phẩm.
Tiêu Bạch Y nhướn mày, thả người bay ra khỏi vòng chiến ngưng tiếng nói:
– Lâm trận đổi binh, ngươi có ý gì??
– Không có ý gì cả. Dương Khai nghiêng đầu nhìn hắnL – Chỉ là không muốn sau khi thắng ngươi lại bị ngươi nói là dựa vào oai Đế Bảo.
– Coi thường ta? Tiêu Bạch Y vẻ giận dữ, một thân áo trắng không gió tung bay, thân mình từ từ nổi lên giữa không trung lạnh lùng nói: – Ngươi bây giờ đổi lại ta coi như không thấy, nếu không có hối hận cũng không kịp.
Hắn vừa nói, trường kiếm trên tay đã huy động, trên bầu trời xuất hiện một cỗ kỳ cảnh bão tuyết, bão tuyết kia mới đầu còn không coi là mãnh liệt, nhưng chỉ trong nháy máy lại cuốn ra khí thế huỷ thiên diệt địa, bao bọc cả người Tiêu Bạch Y ở trong đó.
Thanh âm lạnh lẽo từ trong bão tuyết truyền ra, Tiêu Bạch Y trong miệng thì thầm: – Đây mới là sáu phần thực lực của ta, ngươi không đỡ nổi liền phải chết, khuyên ngươi hãy tránh ra là tốt nhất.
Dứt lời hắn quát một tiếng: – Nhân kiếm, toàn diệt!
Bão tuyết kia chợt hoaso thành một con rồng băng phong tuyết liên thiên, trừng ánh mắt lớn,khí thế đập xuống đầu Dương Khai.
Dương Khai rốt cục thu lại biểu tình cợt nhả kia, thần sắc ngưng trọng nhìn sát chiêu đánh úp lại kia, cảm nhận được lực lượng tích chứa trong đó, trầm giọng nói: – Không hổ là Thanh Dương Thần Điện tong môn diễn võ đệ nhị, Tiểu Bạch Huynh thực là danh bất hư truyền, nếu như dùng toàn lực…
Miệng hắn tuy khen ngợi nhưng tay không mảy may nhàn rỗi, thân kiếm chấn động, kèm theo tiếng uâng uâng, Dương Khai thần tình trang trọng miệng than nhẹ: – Tam Thiên Kiếm Đạo, Lưu Viêm Nhược Hoả.
Thân kiếm trong nháy mắt trở nên đỏ sẫm, từ trên trường kiếm kia bỗng bắn ra một thân ảnh chim lửa, thân ảnh này giống bản thể Lưu Viêm như đúc, tiếng hót dài vang lên, hai đại cực chiêu chạm nhau trên không trung.
Rầm rầm rầm…
Băng rồng tiêu tan, ánh lửa tiêu diệt.
Tiêu Bạch Y bị lộ ra thân hình khẽ quát: – Làm sao lại có thể?
Hai tròng mắt hắn khiếp sợ, chăm chú nhìn Dương Khai, ngữ khí lạnh lẽo hỏi: – Ngươi có quan hệ thế nào với Thiên Vũ Thánh Địa Trần Văn Hạo đại nhân?
Thân là Thanh Dương Thần Điện đệ tử tinh nhuệ tất nhiên hắn cũng có hiểu biết đối với Trần Văn Hạo, Tam Thiên Kiếm Đạo này rõ ràng là kiếm thế Trần Văn Hạo lĩnh ngộ được, thời khắc này lại được thi triển ra từ trong tay Dương Khai.
Mặc dù có chút khác lời đồn nhưng dù sao bộ dạng uy lực cũng không nhỏ.
– Không có quan hệ. Trường kiếm trên tay Dương Khai thay đổi, hắn thờ ơ nói: – Chỉ là cùng hắn giao thủ qua một lần, thấy hắn thi triển Tam Thiên Kiếm Đạo này, cảm thấy cũng không tệ lắm nên thử dùng chút.
Dương Khai chính là nói thật.
Ngày đó hắn bị ma niệm ăn mòn, quả thật có cùng giao thủ với Trần Văn Hạo, chẳng những vậy mà còn nhất định đánh một trận với Cao Tuyết Đình cùng Phong Minh, ba đại cường giả Đế Tôn Cảnh thi triển ra cực chiêu, kí ức của Dương Khai tất nhiên còn mới mẻ, có hơi lĩnh ngộ.
Nhưng thời khắc này hắn thi triển ra Tam Thiên Kiếm Đạo cùng với bản thân Trần Văn Hạo lĩnh ngộ lại là khác nhau hoàn toàn, Dương Khai chẳng qua là thúc giục hoả kiếm khí trong Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm KHí, ngưng tụ thành hình thái Lưu Viêm thôi.
Cực chiêu của cường giả Đế Tôn Cảnh lẽ nào dễ lĩnh ngộ như vậy? Sự ảo diệu cùng thần kỳ bên trong đó chỉ có Đế Tôn Cảnh mới có thể hiểu rõ và thi triển.
Nhưng để ứng phó cục diện trước mắt cũng dư dả, Tiêu Bạch Y cũng chỉ là nghe nói qua Tam Thiên Kiếm Đạo chứ chưa tận mắt nhìn thấy, sao có thể phân biệt thật giả.
– Đủ rồi. Tiêu Bạch Y nổi giận quát một tiếng, thoạt nhìn bộ dáng rất tức giận: – Ăn nói bừa bãi cũng nên có hạn độ, ngươi nói năng bậy bạ rối loạn ai tin? Không quản ngươi cùng Trần Văn Hạo đại nhân có quan hệ hay không, kết cục hôm nay cũng sẽ không có thay đổi.
Khí thế trên người hắn đột nhiên kéo lên, xem ra tự thấy sáu phần thực lực không thể đánh lại Dương Khai liền muốn vận dụng lực lượng rồi.
Xuy xuy xuy…
Từng đạo sấm chớp xuất hiện nhanh ở bên ngoài thân Tiêu Bạch Y, điện mang chợt h iện, cả Luận Đạo Đài trong nháy mắt biến thành lôi ngục điện hải, thoạt nhìn cực kỳ kinh người.
– Lĩnh ngộ pháp tắc băng hàn, lại vẫn có thể tri triển lôi hệ bí thuật? Dương Khai kinh ngạc vô cùng tán thưởng không dứt. – Tiểu Bạch huynh quả nhiên không phải tầm thường, như này e rằng Tinh Giới bá chủ sẽ có một chỗ của ngươi.
– Nịnh hót cũng vô ý. Tiểu Bạch Tiểu Bạch, ngươi gọi hay lắm, tiếp ta một chiêu đi. Địa Kiếm…Vẫn Lôi!
Trường kiếm của hắn chỉ, lôi đình chấn nộ, từng đạo điện lôi từ trên trời rơi xuống che hoàn toàn vị trí Dương KHai, lôi lực sắc bén cuồng bạo dường như phong toả hoàn toàn không gian.
Dương Khai trong lòng vừa động khẽ quát: – Thì ra là thế…Là bởi vì Tiểu Bạch huynh cách gọi này làm cho ngươi không thích a.
Lời vừa dứt, Dương Khai đã bị biển lôi bao phủ, trong không khí hình như còn truyền tới mùi khét.
Tiêu Bạch Y ánh mắt loé lên, nhìn chằm chằm phía dưới cau mày nói: – Nhớ kỹ, ta tên là Tiêu Bạch Y.
– Ta chẳng qua cảm thấy…Tiểu Bạch huynh xưng hô như vậy làm người ta cảm thấy thân thiết mà thôi. Tiêu huynh không cần phải tức giận như vậy chứ? Thanh âm Dương Khai từ phía dưới truyền tới, trung khí mười phần dường như không có vẻ bị thương.
Con ngươi Tiêu Bạch Y trong nháy mắt trợn tròn, trợn mắt há hốc mồm nhìn phía dưới.
Ở đó trong biển lôi, cả người Dương Khai dường như đã xảy ra biến đổi to lớn, bên ngoài thân hắn, hào quang năm màu nở rộ, ngũ hành lực tiêu tan huyễn sinh tạo thành một tầng phòng ngự có lực mạnh, ngăn cản sát thương lôi hình cung. Nếu chỉ là vậy thì thôi, nhưng hai tay hắn thời khắc này còn bao trùm một tầng lân giáp tinh mịn, hai cánh tay biến thành dạng long trảo.
Trên mặt, trên trán, tới tất cả những vị trí bên ngoài da hở ra đều tản ra khí tức lân giáp kinh người.