“Thánh chủ Thiên Đình khen lầm rồi”, lão già áo tìm cười nhạo báng: “So với hàng triệu tu sĩ ở Bàn Long Hải Vực, đội hình bây giờ chỉ là giọt nước giữa đại dương thôi, hy vọng tiểu hữu có thể giết vui vẻ”.
“Đúng là vừa được sung sướng đã quên đi những ngày tháng khổ cực”, Diệp Thành hừ lạnh: “Ông thật sự cho rằng mấy người này có thể ngăn cản ta sao?”
“Thử đi chẳng phải sẽ biết sao”, lão già áo tím để lộ hai hàm răng trắng bóc, trong mắt là ánh sáng tối tăm, ông ta vừa dứt lời, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng sắc bén: “Giết cho ta”.
Ngay lập tức, các cao thủ ở bốn phương đều xuất chiêu, hoặc là kiếm hồng, hoặc là chưởng ấn, hoặc là đao mang, hoặc là sát trận, tất cả đều áp đảo về phía Diệp Thành.
Thái Hư Long Cấm!
Diệp Thành thi triển bí pháp Thái hư, ngưng tụ thành một cái lồng bảo vệ mình và Liễu Như Yên bên trong.
Bùm! Rầm! Ầm!
Những đòn tấn công liên tục bắn phá lồng Thái Hư Long Cấm, lồng Thái Hư Long Cấm cường đại lập tức bị phá tan tành ngay tại chỗ.
Kẻ nào cản ta, kẻ đó phải chết!
Diệp Thành cầm kiếm Xích Tiêu lao thẳng về một góc để giết, những người vây quanh đều bị kiếm của hắn giết chết.
“Vẫn có sức chiến đấu mạnh như vậy”, lão già áo tím thấy thế thì hơi nheo mắt.
“Trọng điểm vẫn là nữ tử bên cạnh hắn”, một lão già mặc huyết bào trầm ngâm lên tiếng: “Tin tình báo không sai đâu, hắn chỉ giết một góc thế kia rõ ràng là đang bảo vệ nữ tử đó”.
“Vậy thì đơn giản hơn nhiều rồi”, lão già áo tím cười nham hiểm, trở tay lấy cây cung cổ, đặt trường tiễn màu đen lên trên, mục tiêu không phải Diệp Thành mà là Liễu Như Yên.
Keng!
Sau tiếng keng, trường tiễn bắn ra như thần mang, huyết mạch và sấm sét bao quanh khiến nó mang theo sức mạnh xuyên thấu và huỷ diệt.
Phụt!