Sau một giây, hắn liền đứng dậy, tới trước giường, hắn nheo mắt nhìn vào hư không vô tận ở phía xa, sắc mặt khó coi tới tộd dộ, dù cách cả hàng chục nghìn trượng nhưng hắn như thể trôgn thấy biển người đen kịt kia.
Hắn thực sự đã lơ là rồi!
Diệp Thành nắm chặt tay như nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu, vấn đề nằm ở hai tên nước Đột Nô kia.
“Là người tới đón huynh sao?”, Liễu Như Yên không ngừng gảy đàn và hỏi.
“Không được ngừng gảy đàn”, Diệp Thành xuất hiện bên cạnh Liễu Như Yên, hắn ngưng tụ ra vân đoan rồi ngồi trên đó sau đó đưa Liễu Như Yên ra khỏi lầu các và cứ thế ra khỏi hoàng cung.
“Là kẻ địch của huynh phải không?”, trên vân đoan, Liễu Như Yên nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Diệp Thành thì chợt tái mặt, từ khi gặp Diệp Thành cho tới giờ đây là lần đầu tiên cô thấy hắn tỏ thái độ này.
“Cho dù thế nào đi nữa thì cũng không được ngừng gảy đàn”, đáp lại câu hỏi của cô chỉ là giọng nhắc nhở dứt khoát của Diệp Thành.
“Ta hiểu rồi”, Liễu Như Yên hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt quyết đoán, cô biết người có thể cứu nước Nam Triệu chỉ có thể là Diệp Thành, còn thứ có thể khiến Diệp Thành tỉnh táo cũng chỉ có tiếng đàn của cô mà thôi.
Cho nên tính mạng của con dân Nam Triệu đều đặt trên vai bọn họ.
Vào thời khắc then chốt, Liễu Như Yên chợt mỉm cười, cô nhìn Diệp Thành, cô không hề tỏ ra sợ hãi, có thể cùng kề vai tác chiến với Diệp Thành thật là tốt.
Suy nghĩ của Liễu Như Yên thế nào Diệp Thành đương nhiên không hiểu, hắn đã chạy ra khỏi Hoàng Thành.
Mặc dù không thể