Nàng rất thanh tú khả nhân, ngũ quan tinh xảo, da thịt không tỳ vết, giống như là bức họa tiên nữ, nàng mặc váy dài màu đen quá gối, lộ ra bắp chân thon dài thẳng tắp và mắt cá chân như ngọc.
Cô gái này chính là thê tử Lâm Minh, có được bán phượng thể Tiểu Ma Tiên.
Trong tay Tiểu Ma Tiên hiện tại cầm một cây kéo, nhẹ nhàng tu bổ hoa cỏ trong đình viện.
Nàng tu bổ rất kiên nhẫn một đóa hoa bảy màu bị nàng cắt tỉa xong, cánh hoa thưa thớt được nàng nâng lên, đặt rong miệng nhắm nuốt.
Hương vị thơm ngợt ngào truyền ra chung quanh.
Những hoa cỏ này bản thân chính là thiên địa linh vật, có thể dùng làm thuộc, luyện ra linh đan phẩm chất thật tố.
Lại một đóa hoa bị Tiểu Ma Tiên hái xuống, nàng đặt vào trong miệng và từ từ ăn.
Sau khi một đóa hoa bị hái xuống, linh khí tán dật của chúng tụ tập lại, cuối cùng càng ngày càng nhiều, trong đình viện ngưng tụ một đám sương khói.
Tiểu Ma Tiên nhìn qua từng sợi sương khói này, suy nghĩ xuất thần, không lâu sau nàng lại chạm nhẹ vào đám sương khói này, chúng nảy mầm nhanh chóng, chỉ mấy hô hấp đã ngưng tụ thành một hư ảnh nam tử.
Nam tử này lông mi như kiếm, hai mắt như sao, gương mặt góc cạnh rõ ràng, cầm trường thương trong tay, cho người ta cảm giác lăng lệ ác liệt như bảo kiếm ra khỏi vỏ.
Tiểu Ma Tiên nhìn qua chong chốc lát, lại thở dài một hơi, nhẹ nhàng vung tay lên, hư ảnh nam tử tán dật, tiêu tán thành mây khói.
Tiểu Ma Tiên nhìn qua bầu trời, thần sắc buồn vô cớ.
Thời gian năm ngàn năm này, tu vị Tiểu Ma Tiên đã đạt tới bình cảnh, đối với chuyện này, Thần Mộng Thiên Tôn từng nói qua, nếu như không đột phá tâm hồn của mình, như vậy ức tường này sẽ ngăn cách tu vị của nàng, nàng rất khó đánh vỡ, phải trì hoãn thời gian thật lâu.
Những năm nỳ Tiểu Ma Tiêu sinh hoạt rất bình đạm,sáng làm vườn, sau đó lại ăn hoa uống sương.
Nàng dùng những chuyện này ký thác ưu tư trong lòng.
Đây cũng là lịch lãm rèn luyện tâm tình của nàng.
Nàng vẫn không cách nào tiếp nhận được tin tức Lâm Minh đã mất, kỳ thật cho dù là Thánh tộc đã sớm xác nhận Lâm Minh chết đi, mặc dù nàng lúc trước biết rõ Lâm Minh bị Phiêu Vũ Thần Vương đuổi giết nên rời khỏi đội ngũ Nhân tộc chạy trốn, nhưng mà Tiểu Ma Tiên vẫn cố chấp cho rằng Lâm Minh còn sống…
Đây có lẽ là một loại chấp niệm, có lẽ là không cam lòng, có lẽ là tín nhiệm Lâm Minh mù quáng, tin tưởng hắn có thể sáng tạo kỳ tích.
Nhưng mà năm ngàn năm qua, nàng trông mòn con mắt, Lâm Minh vẫn chưa trở về.
Nàng nhẹ nhàng chạm vào vòng cổ kỳ dị trên cổ áo của mình.
Vòng cổ này cũng không xinh đẹp, nó có dây xích rất thô, tạo hình cũng đơn sơ, đeo lên cổ trắng như ngọc của Tiểu Ma Tiên lại không khớp, nhưng mà nhiều năm như thế, Tiểu Ma Tiên vẫn đeo vòng cổ này.
Đây là lễ vật đầu tiên Lâm Minh tặng cho nàng năm đó, nó tên là Thiên Lý Liên Tâm.
Nó có thể nhớ kỹ khí tức linh hồn của một người, chỉ cần có mặt cùng vị diện, cho dù cách nhau rất xa cũng có thể lợi dụng vòng cổ này thư từ qua lại với người được nhớ kỹ khí tức linh hồn.
Vòng cổ này đối với Tiểu Ma Tiên mà nói có ý nghĩa đặc thù, năm đó Tiểu Ma Tiên từ Tu La Lộ trở lại Ma Thủy Thiên Cung, bởi vì nàng mang bầu cho nên bị Ma Thủy Thiên Tôn gian cầm, mà Ma Thủy Thiên Tôn dùng tính mạng hài tử áp chế Tiểu Ma Tiên đáp ứng hôn sự với Tạo Hóa thánh tử, Tiểu Ma Tiên đến bước đường cùng, đột nhiên nhớ tơi Thiên Lý Liên Tâm mà Lâm Minh tặng cho, thuận lợi liên hệ với hắn, thương lượng tốt đối sách, sau đó trên thọ yến Yêu Đế mới có cảnh đại chiến với Tạo Hóa thánh tử.
Hôm nay hơn năm ngàn năm qua đi, Tiểu Ma Tiên vẫn bảo tồn Thiên Lý Liên Tâm hoàn hảo.
Trừ kỷ niệm ra, nàng vẫn hy vọng xa vời có một ngày nào đó, đột nhiên Thiên Lý Liên Tâm có thể giúp nàng cảm nhận được linh hồn lạc ấn mà nàng ngày nhớ đêm mong.
Hai tay cầm lấy vòng cổ, Tiểu Ma Tiên do dự một chút, hai mắt nhắm lại, tâm thần chìm vào trong đó, lẳng lặng cảm giác…