– Ngươi nói ngươi du lịch qua các di tích trong nơi này, cho nên muốn hỏi ngươi một nơi.
Thấy thái độ đối phương biến hóa, Nhiếp Vân biết rõ đã đạt mục đich, chẳng muốn nói nhảm, trực tiếp mở miệng:
– Ngươi có từng nghe nói qua thần điện hay không?
– Thần điện?
Thanh Diệp vương sững sờ một chút, đôi mắt mở to.
– Ngươi nói nơi trọng yếu nhất của thượng cổ chiến trường, thần điện?
– Ân? Ngươi biết?
– Ta nghe nói qua nơi này, nó nằm ở hạch tâm thượng cổ chiến trường nhưng…
Thanh Diệp vương nghi hoặc nhìn Cực Thiên Vương:
– Ta không biết cách nào đi vào bên trong, thậm chí cửa vào thượng cổ chiến trường ở đâu cũng không biết…
– Thượng cổ chiến trường? Ngươi nói là thế giới trên lưng Quy Nguyên hay sao?
Nhiếp Vân cau mày.
– Không sai, chính là thế giới!
– Truyền thuyết về thần điện, ta từng nhìn thấy ghi lại trong mật tàng ở các di tích khác, cụ thể xảy ra chuyện gì thì ta không biết, nhưng có thể khẳng định nó là thế giới trên lưng Cực Thiên Vương.
Trong mắt Thanh Diệp vương y xác định.
– Vậy thì phiền toái!
Xoa xoa mi tâm, Nhiếp Vân nhịn không được lắc đầu.
Thượng cổ chiến trường trên mai rà Cực Thiên Vương, tuy hắn chưa đi qua, bởi vì hắn biết nơi đó còn đáng sợ hơn thập tuyệt cổ địa, bằng không cũng không có khả năng đặt trên khóa sắt đáng sợ trên lưng Cực Thiên Vương!
Hơn nữa không biết thông đạo mà đi vào trong đó, chỉ có thể thông qua khóa sắt, hắn xem ra đây là chuyện không thể hoàn thành.
Hắn nhìn thấy bí vân trên khóa sắt đã cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, tùy thời sẽ chết đi, nếu như bò lên đó, há không phải bị lực lượng ẩn chứa trong đó đánh chết hay sao?
– Ngươi có biết trừ xuôi theo khóa sắt trên mai rùa Quy Nguyên bò lên trên còn có thông đạo nào khác hay không?
Nghĩ vậy vẻ mặt Nhiếp Vân đầy hi vọng nhìn hắn.
Khẳng định đám người Mặc Nghiêu biết có thông đạo khác, bằng không một khi bọn chúng đi vào thập tuyệt cổ địa gặp được Cực Thiên Vương sẽ bị phát hiện.
Nếu như có thể đi vào lối đi của bọn họ, có lẽ có thể đơn giản hơn việc bò lên khóa sắt.
– Nếu muốn vào thượng cổ chiến trường, bò lên khóa sắt trên mai Quy Nguyên là phương pháp đơn giản nhất nhưng không ai mạo hiểm tính mạng của mình như vậy, bò lên là có thể thành công hoan nghênh thượng cổ chiến trường.
– Còn có một phương pháp, nghe nói cần đồ quyển, có thể tìm được thứ này sẽ được tiếp dẫn đi lên.
Thanh Diệp vương biết rõ thượng cổ chiến trường nhiều hơn người khác, suy nghĩ một chút và nói.
– Đồ quyển? Đó là cái gì? Đi nơi nơi nào tìm nó?
Nếu như có thể tìm được, tự nhiên không cần bò lên khóa sắt, an toàn tăng lên rất lớn.
– Ân, ta cũng không biết, lúc trước ta vào một di tích và nhìn thấy, nó là đồ vật đặc thù từ thượng cổ chiến trường rơi xuống, tổng cộng chỉ có mấy miếng, ta từng du đãng qua thần chi di tích không biết bao nhiêu năm nhưng chưa bao giờ gặp qua.
Thanh Diệp vương vò đầu, vẻ mặt không có ý tứ.
– Ngươi không tìm được, xem ra thứ này rất khó tìm…
Nghe nói như thế, một tia hi vọng trôi theo dòng nước.
Thanh Diệp vương sống trong di tích không biết bao nhiêu năm nhưng không tìm được thứ gọi là đồ quyển, hắn không tin mình có thể tùy tiện tìm được.
Nếu Chủ Tể Phù Ấn rất nhiều, chậm rãi tìm kiếm cũng không sao, nhưng chỉ còn một tấm, nếu không nhanh chóng tìm được đám người Mặc Nghiêu, chờ bọn chúng đi vào thần điện sẽ giế ngược trở lại, khi đó hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Hơn nữa đám người Mặc Nghiêu tiến vào cái gọi là thần điện, tất nhiên liên lụy rất nhiều bí mật của thế giới này, thậm chí còn liên lụy tới nguyên nhân ba đại tông môn Vạn Nhận Sơn cường đại, không biết chuyện này cũng bỏ đi, biết rõ mà không đi ngăn cản, vạn nhất bởi vậy phá hư kế hoach của Nhiếp Đồng thì hỏng bét.