“Chị Lâm!”
Thấy Ngải Lâm sắc mặt vô cùng tiều tụy, Dương Thanh nhất thời tức giận đến phát điên.
Trong ấn tượng của anh, Ngải Lâm là một người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, mà bây giờ sắc mặt tiều tụy, quần áo trên người cũng có thể thấy rõ là đã mặc rất lâu rồi chưa thay.
Chắc chắn cô ấy đã gặp phải phiền phức rất lớn nên mới trở thành dáng vẻ này.
“Dương Thanh!”
Thấy Dương Thanh, Ngải Lâm lập tức nước mắt rơi như mưa, khóc nói: “Mau, cậu mau đi cứu Tiểu Uyển, Tiểu Uyển bị người ta đưa đi rồi”.
“Được!”
Dương Thanh không kịp hỏi han chuyện cũ, cơ thể thoắt cái đã biến mất, sau đó âm thanh như sấm vang vọng khắp Hoàng phủ: “Phiền Hoàng Chủ chăm sóc bạn thân của tôi!”
Chờ khi mọi người lấy lại tinh thần, Dương Thanh đã sớm rời đi.
Cùng lúc đó, trong một khách sạn cao cấp nào đó ở trong Hoàng thành, hai người đàn ông mặc trang phục truyền thống mang một cô gái trẻ tuổi đi thẳng lên phòng Chí Tôn.
Phòng Chí Tôn là phòng cao cấp nhất trong khách sạn cao cấp nhất ở Hoàng thành Thượng Quan.
Bốn phía phòng khách đều ghép bằng từng mảnh thủy tinh hình cung, có thể nhìn thấy vẻ đẹp muốn màu muôn vẻ của Hoàng thành.
Lúc này, một thanh niên đang ngồi trên ghế bập bênh bên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua kính thủy tinh, rải lên trên người anh ta, anh ta nhắm mắt lại, mặt đầy thích thú.
“Điện hạ, dẫn người tới rồi!”
Hai người đàn ông mặc trang phục truyền thống mang Phùng Tiểu Uyển đang hôn mê tới.
“Hử?”
Nghe lời người đàn ông mặc trang phục truyền thống, thanh niên kia mới mở mắt ra, thốt ra một tiếng đầy nghi ngờ, ánh mắt dừng trên người Phùng Tiểu Uyển, sau đó hơi cau mày.
“Tôi bảo các người tìm đan dược, các người lại mang một cô gái về cho tôi làm gì?”