Hắn là nhân loại đột nhiên xuất hiện tại nơi này, lại tìm Thanh Diệp vương, đối phương khẳng định cảnh giác nên phiền toái không ít, đổi thành Quy Nguyên sẽ khác hoàn toàn.
– Ân!
Quy Nguyên gật gật đầu, hắn tiến lên phía trước một bước, lời nói như chuông đồng.
– Thanh Diệp, Quy Nguyên và Huyền Thiền tới bái phỏng.
Tiếng nói truyền ra, xuyên thấu qua vô số không gian, tiếng nói vang vọng tinh vực bỏ hoang.
– Thì ra là Cực Thiên Vương và Huyền Thiền Vương, mời vào, vừa vặn Vạn Lực Vương cũng ở nơi đây, mọi người đã lâu không gặp, chúng ta có thể tụ tập một chút.
Tiếng nói vang vọng không lâu, tiếng cười lớn vang lên, mang theo hương vị cởi bỏ, hoàn toàn khác với ấn tượng trong nội tâm Nhiếp Vân lúc trước.
Hắn xem ra con dơi hành tẩu trong bóng tối có lẽ sẽ cho người ta cảm giác âm trầm, trong lời nói của đối phương không mang theo cảm giác này, ngược lại có cảm giác cởi mở, làm người ta sinh ra cảm giác thoải mái vui vẻ và hảo cảm.
– Vạn Lực Vương là vương giả cuối cùng trong tứ đại vương giả thập tuyệt cổ địa, bài danh thứ hai!
– Chúng ta đều là người cô đơn, nó là vương giả thật sự, có được hàng tỉ thần dân, hơn nữa mấu chốt là.. Là nữ!
Huyền Thiền Vương truyền âm, trong giọng nói mang theo kiêng kị nồng đậm.
– Bản thể nó là gì?
Có thể làm cho Huyền Thiền Vương kiêng kỵ như vậy và có hàng tỉ thần dân, nó có địa vị gì?
– Bản thể của nó là Thực Giới Nghĩ, có thể nuốt vạn giới.
Huyền Thiền Vương nói.
– Thực Giới Nghĩ?
Nhiếp Vân tắc luỡi.
Hắn nghe nói qua tính mạng này, Thực Giới Nghĩ có thực lực không tính làn mạnh nhưng có hàng tỉ thần dân, quần thể tác chiến đáng sợ, nghe nói lúc trước có một đại năng trong hỗn độn giới đại thế giới bởi vì đắc tội một đầu Thực Giới Nghĩ, cả thế giới đều bị cắn nuốt, bản thân cũng mất mạng.
Loại tánh mạng này không có gì không nuốt, thậm chí phù văn, trận pháp cũng có thể ăn, bất cứ kẻ nào nhìn thấy cũng run sợ, không nghĩ tới thập tuyệt cổ địa lại có tính mạng này tồn tại, hơn nữa còn là vương giả.
– Chủ nhân, Vạn Lực Vương và Thanh Diệp phi thường phản cảm với nhân loại, đến nơi này ngươi không nên nói gì, ta giải thích cặn kẽ với bọn họ, sau đó lại nói…
Quy Nguyên truyền âm bên tai.
– Ân!
Nhiếp Vân gật đầu, hắn cũng có chừng mực ở điểm này.
Trong khi nói chuyện, hai vương giả đã xuất hiện ở mặt ngoài tinh cầu.
Tinh cầu này chỉnh thể âm u không có một tia ánh sáng, khắp nơi đều là khí tức ẩm ướt và mục nát, dường như tiến vào trong bãi rác.
– Ân! Tại sao các ngươi mang theo nhân loại tới?
Vận chuyển thiên nhãn, Nhiếp Vân thấy rõ tràng cảnh trước mặt, trên đài cao có một thanh niên tuấn mỹ đang ngồi trên vương tọa, bên cạnh nó là nữ tử trung niên.
Thanh niên thấy Quy Nguyên, Huyền Thiền dẫn theo người khác thì sắc mặt lạnh lùng.
– Thanh Diệp, vị này chính là…
Quy Nguyên đang muốn giải thích, chỉ thấy thanh niên cau mày và nói:
– Ngươi và Huyền Thiền nhận hắn làm chủ nhân? Như thế nào, chính mình làm nô tài, cũng chúng ta làm nô tài theo? Không có cửa đâu!
– Ta không chào đón các ngươi, hiện tại cút đi.
Nhìn ra Quy Nguyên, Huyền Thiền biến thành yêu sủng, thái độ của Thanh Diệp vương lập tức biến hóa.
– Thanh Diệp vương, đừng có gấp, nghe ta nói hết!
Quy Nguyên cau mày nói.
Bất kể thế nào nó đều là đệ nhất vương giả trong thập tuyệt cổ địa, nói với nó vô lễ như vậy, mặc dù tính tình có ôn hòa cũng tức giận.
– Không có gì có thể nói, lúc trước ngươi đã từng kiên định nói qua, đời này kiếp này chỉ nhận thiên địa làm chủ, tuyệt không nhận nhân loại!