“Bất quá đã chiều tối rồi, cũng không thể ăn sáng được, Bạch tổng vẫn là về nhà xử lý công việc đi, chị Tươi tiễn khách hộ em.”
Vân Yến miệng mồm sắc bén, rất nhanh liền lên tiếng đuổi người.
Chị Tươi tuy có chút rối rắm, nhưng vẫn nghe theo lời cô mà cẩn thận lên tiếng với Bạch Nhược Đông, “Bạch tổng, tôi tiễn ngài.”
“Không thể ăn sáng thì ăn tối, gần đây chẳng phải có một cửa hàng tiện lợi mới mở hay sao?” Bạch Nhược Đông không đáp lại chị Tươi mà tiếp tục nói với Vân Yến, “Ở đấy là chi nhánh của công ty thuộc tài sản của tôi, chocolate mới nhập về, rất lạ và ngon.”
Ban đầu Vân Yến đã há miệng định từ chối nhưng nghe đến chocolate, đôi mắt cô hơi cong lên, dường như có chút kinh ngạc.
“Bạch tổng thân phận cao quý như vậy, đến cửa hàng tiện lợi có phải là đang hạ thấp giá trị bản thân mình hay không?” Vân Yến thật sự muốn trêu chọc Bạch Nhược Đông nên mỗi câu nói ra đều không có câu nào là không nhắm vào hắn.
Bạch Nhược Đông nghe vậy, ánh mắt không khỏi nhu hòa một chút.
“Dù sao cũng là một phần tài sản của tôi, với cả, có Liên tiểu thư đi cùng nên tôi cũng không quá để ý.”
Vân Yến cảm giác mình vừa bị trêu chọc.
Cảm giác thật con mẹ nó kì quái.
Vân – thẳng nữ – Yến nhìn Bạch Nhược Đông càng lúc càng kì quái.
Nhận ra không khí ám muội này chị Tươi coa chút bất ngờ, ngay cả người hầu xung quanh cũng nhận ra giữa Vân Yến và Bạch Nhược Đông là một loại quan hệ không bình thường, nhưng vẫn chưa tới mức độ nào.
__________
Rốt cuộc thì dưới sự lôi kéo và mê hoặc của chocolate, Vân Yến cùng Bạch Nhược Đông cũng đã đi bộ đến cửa hàng tiện lợi mới mở gần nhà cô ấy.
Thật ra cũng không xa nhà cô lắm, chỉ là cái cục đá này đi một chút lại hỏi hỏi, lại chậm chạp khiến cho cả hai đi được mười lăm phút rồi chưa đến nơi.
Lúc cả hai đi, bầu trời đã sập tối, không khí ngoài đường vô cùng thoáng mát khiến cho khung cảnh dưới đèn đường vàng lại có chút lãng mạn.
Tiếng bước chân vang lên đều đều, hai bóng đen một cao một thấp đi cách nhau khoảng chừng nửa mét, nhưng đều là tuấn nam mỹ nữ khiến cho người qua đường không khỏi mặc định hai người là một cặp.
“Anh không định đi chậm mãi như thế này đâu nhỉ Bạch tổng?” Vân Yến nhàn nhạt mở miệng.
Bạch Nhược Đông cũng không có trả lời, rũ mi tiếp tục đi, nhưng vì bị Vân Yến đả kích nên đi nhanh hơn lúc nãy một chút.
Đi một hồi Bạch Nhược Đông đã đi đến trước cửa hàng hiện lợi, nhưng khi quay đầu lại thì thấy Vân Yến còn cách xa hắn một đoạn tương đối dài.
Khoảng một lúc sau Vân Yến mới chầm chậm bước đến, vẻ mặt có chút nghiêm túc mà vỗ vỗ vai Bạch Nhược Đông, “Chân dài thật tốt.”
Bạch Nhược Đông: “…”
Vừa bước vào, nhân viên cửa hàng đã lập tức nghiêm trang cúi chào hai người, sau đó còn đem ra bàn cho họ một túi lớn các loại chocolate.
Tiện lại bỏ thêm một câu, “Chúc Bạch tổng và Liên tiểu thư vui vẻ.”
Vân Yến nhướng nhướng mày nhưng cũng không nói gì, chỉ yên lặng ăn chocolate của mình.
Cô vui đến muốn khóc rồi.
Gần một ngày rồi mới được ăn chocolate.
Nhớ chocolate chết mất.
Nhìn Vân Yến ăn chocolate, Bạch Nhược Đông không tự chủ mà cong khóe môi, khiến cho toàn bộ khuôn mặt hắn có chút ôn hòa, mất đi vài phần lạnh lẽo nơi đáy mắt.
Bạch Nhược Đông biết Vân Yến thích chocolate từ lâu lắm rồi.
Từ lúc Nhuận Ngọc mua loại kẹo kì quái từ ngoại quốc để tặng cho cô, Bạch Nhược Đông liền tìm hiểu là thứ gì.
Thật đáng tiếc là thời cổ đại khi ấy thông tin quá ít nên hắn vẫn chưa biết được, cho đến lúc trôi dạt ngàn năm đến thời hiện đại, hắn mới biết được thứ cô thích là chocolate.
Bất quá, hắn cũng không phải là thực thích chocolate, nhưng cô vui là được.
Tuấn nam mỹ nữ ở bên nhau làm khung cảnh thập phần hài hòa, nhưng vào mắt người khác lại thấy cay đôi mắt.
“Xin chào Bạch tổng, chị dâu, hai người hẹn hò thật vui nhỉ?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Vân Yến ngẩng đầu, lạnh nhạt quét mắt nhìn.
Thấy là người quen, Vân Yến cũng không ngại đáp lại, “Trước khi em rể tới.”
Vương Thừa Vũ đen mặt nhìn Vân Yến, cổ họng không khỏi chua lét.
Dẫu sao Vương Thừa Vũ từng thích Liên Tích, đoạn tình cảm này không phải một hai câu là bỏ được.
Huống chi bây giờ Vương Thừa Vũ cũng là con cưng thiên đạo, một bạch nguyệt quang như Vân Yến hẳn sẽ là một cái bia đỡ đạn cho tình cảm tương lai của hắn với nhỏ nữ ‘chính’.
Vì thế nên khi đi mua vài thứ đồ cho Cố Vi ở bệnh viện gần đây mà thấy cảnh tượng này, Vương Thừa Vũ vẫn có chút ít tức giận.
Tức giận vì thấy nữ nhân từng là của mình đi với nam nhân khác.