Lưu Bất Đắc lo lắng nói: “Nhưng cái này dù sao cũng là chuyện kinh thiên động địa, nhất định phải thật sự cẩn thận, hơn nữa vi thần sợ sau khi đại hoàng tử biết thì sẽ làm ra chuyện không thể chấp nhận”.
Hoàng đế Hiên Vũ mắng: “Tên súc sinh này chẳng lẽ hắn li dám làm phản, đừng tưởng rằng ta không biết chuyện tốt hắn làm, ngay cả đệ đệ ruột thịt cũng hãm hại được, giang sơn Đại Lương sao có thể giao cho loại người như vậy”.
Lưu Bất Đắc gật đầu nói: “Nhưng dù sao thì công chúa vẫn còn nhỏ, nếu như đại vương muốn ban bố trước, thần sẽ cố gắng hết sức sắp xếp cơ hội thích hợp…”
Mấy ngày nay Lãnh Thiên Minh không có việc gì, hắn ở nhà chăm sóc Mộ Như Tuyết và đứa bé, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh quái của Lãnh Thần An, trong lòng hắn khỏi phải nói vui mừng biết bao…
“Lãnh ca ca, chàng đừng bóp mặt đứa bé, không tốt đâu”, Tiểu Lan ở bên cạnh cười nói.
“Được, được, nghe lời nàng”, Lãnh Thiên Minh cũng mỉm cười đáp lại.
“Aiz, đúng rồi, chờ khi đứa bé đầy tháng, ta dự định đưa các nàng quay về kinh đô, cử hành nghi thức xong thì hai người các nàng chính là vương phi của Bắc Lương ta”, Lãnh Thiên Minh nói tiếp.
Tiểu Lan cười nói: “Ta… ta sợ… quay về nơi đó”.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Sợ cái gì, sau này sẽ không có kẻ nào dám bắt nạt nàng đâu, hơn nữa ta còn có một tin mừng bất ngờ cho nàng đây”.
“Tin mừng bất ngờ? Tin mừng gì?”, Tiểu Lan hỏi.
“Bây giờ không thể nói cho nàng biết, phải chờ về đến kinh đô mới được”, Lãnh Thiên Minh thần bí nói.
Mộ Như Tuyết ở bên cạnh vui vẻ đùa với đứa bé, nàng đã hoàn toàn nhập vai vào một người mẹ…
“Thất hoàng tử, Tân đại nhân đến”, ngoài cửa có người nói.
Lãnh Thiên Minh đi ra khỏi phòng, hắn đi tới phòng khách liền nhìn thấy Tân Cửu đang đợi ở đó.
“Tân đại nhân, có chuyện gì?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.