Văn Mẫn lắc đầu nói: “Hôm nay là sư phụ, tự người bảo tỷ đến kêu muội trước, vì vậy chắc chắn là chuyện quan trọng, muội yên tâm đi.”
Lục Tuyết Kỳ do dự một lúc rồi nói: “Chuyến đi Nam Cương, Thú Thần bị diệt, nỗi lo lớn của chính đạo đã xong, vẫn còn chuyện gì sao?”
Văn Mẫn chần chừ một lúc nói: “Ma giáo bị diệt đã khôi phục lại rồi.”
Lục Tuyết Kỳ chấn động thân mình, đồng thời trong mắt chớp qua một luồng nhãn quang phức tạp nói: “Cái gì?”
Thấy thần sắc dị thường của Lục Tuyết Kỳ, Văn Mẫn thở dài trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh nói: “Gần đây lời đồn rất nhiều, ngày đó trong kiếp nạn Thú Yêu, Ma giáo gian tà bị hủy diệt dưới tay Thú Thần, lại vẫn còn dư đảng, dường như có ý muốn ngóc đầu trở lại. Hơn nữa Thanh Vân Môn chúng ta thời điểm này loạn trong giặc ngoài, sư phụ dường như cũng tâm sự trùng trùng, muội biết người, lão nhân gia luôn luôn quý trọng muội, phần lớn cũng là vì chuyện này mới gọi muội đến.”
Lục Tuyết Kỳ u buồn rất lâu, gật đầu nói: “Vâng, sớm mai muội sẽ đi bái kiến sư phụ.” Văn Mẫn gật đầu nói: “Vậy muội cũng đi nghỉ sớm đi, tỷ về đây.”
Lục Tuyết Kỳ cũng không giữ lại, đưa đến cửa, Văn Mẫn đột nhiên dừng lại, quay người nhìn Lục Tuyết Kỳ nói: “Sư muội, tương lai nếu muội có chuyện gì, nhất định đừng để trong lòng, nếu muội tin tỷ thì nói với tỷ, so với để trong lòng vẫn thoải mái hơn.”
Lục Tuyết Kỳ chầm chậm gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vâng, sư tỷ, muội nhớ rồi.”
Văn Mẫn nhìn thần sắc của nàng, biết nàng tuy đã đáp ứng, nhưng với tính cách của Lục Tuyết Kỳ, quá nửa là có tâm sự gì đều không bao giờ nói ra. Trước mắt chỉ cười khổ một tiếng, quay mình bước đi. Dõi theo cánh cửa, nhìn theo Văn Mẫn đã đi xa rồi, Lục Tuyết Kỳ từ từ thu tầm mắt lại, chỉ thấy đêm đen như mực, mưa gió gào thét, đất trời im lặng, hình như đều có ý buồn bã. Nàng nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ, rất lâu rất lâu, hình như từ trong mộng tỉnh lại, lặng lẽ chuyển mình, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.
Mưa gió ngoài trời cũng bị ngăn cách ngoài cửa.
* * * * * *
Đúng như Thanh Vân Môn nhận được tin tức, cách xa ngàn dặm ở Hồ Kỳ Sơn, trong núi vốn tĩnh lặng, đột nhiên trong lúc này ồn ào náo nhiệt. Từng tốp từng tốp đệ tử Ma giáo trở lại nơi trú ẩn của Quỷ Vương Tông, những cơ quan vốn bị khóa đã được mở, những trạm gác cũ không vững vàng đã được sửa lại.
Vào một ngày đẹp trời, nhánh cuối cùng của Ma giáo, cũng là tại thời khắc này có thực lực mạnh nhất, dòng phái Quỷ Tông Vương, dưới sự thống lãnh của Quỷ Vương, lại một lần nữa quay lại Trung Thổ.
Bao to bị nhỏ, đội ngũ dài đến nỗi nhìn không rõ đầu đuôi, giống như một bầy kiến đường xa về tổ, nhưng trong đội ngũ này, cứ cách nhau khoảng mười trượng, lại có trên trăm đệ tử Ma giáo hộ vệ áp tải vật gì đó cực kỳ to lớn, toàn bộ bên ngoài được phủ bởi những tấm bố màu xám dày nặng, mang hình vuông khổng lồ lại tạo ra sự chú ý nhất, và ở dưới những tấm bố, không ngừng truyền đến những tiếng rống thấp trầm khiến người ta kinh tâm, trong tiếng rống chứa đầy sự hung tàn phẫn nộ, nhưng không biết tại sao nghe kỹ lại thấy không có chút sức lực nào, giống như là loại quái thú nào đó hết sức mệt mỏi.
Những vật to lớn thần bí này, nhanh chóng được đệ tử Ma giáo, xem ra rất thông thạo, vận chuyển đến Hồ Kỳ Sơn, sơn động cực lớn đời đời bá nghiệp của Quỷ Vương Tông, trong không khí chỉ sót lại từ xa tiếng rống bi thương của những quái vật còn chưa rõ, đồng thời trong gió không biết tại sao, một luồng hơi thở tanh mùi máu dị thường từ xung quanh chầm chậm lan ra, phất phơ trong gió.
Quỷ Vương dựa tay, đứng một bên trong sơn động, mắt nhìn vật lớn thần bí cuối cùng được đưa vào sâu trong huyệt động, mặt không thay đổi, chớp chớp mắt, ông ta dường như không có thay đổi gì, chỉ trừ bờ giữa tóc mai, chỗ đã vì con gái mà bạc trắng, lại nhiều thêm một ít. Sau lưng ông ta, đứng đó hai bóng người, một người là U Cơ, vẫn một khăn lụa đen che mặt, im lặng không nói, một người khác thì toàn thân bao phủ trong một màu đen, chính là Quỷ tiên sinh. Sau khi hầu như toàn bộ đệ tử Ma giáo đều vào hết trong động, rất nhanh có một số người chạy lên trước hướng về Quỷ Vương bẩm báo, Quỷ Vương im lặng lắng nghe, cũng không nói gì cả, chỉ từ từ gật đầu, đám người trong Ma giáo đó tản ra rất nhanh, dưới mệnh lệnh không lời, cơ quan, khối đá lớn của lối vào động khẩu, từ từ đóng lại, ngăn cách với ánh sáng bên ngoài.
Quỷ Vương trong bóng tối, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đây là cái mùi quen thuộc của hang động.
Trong hành lang tĩnh mịch của hang động, từ từ sáng lên ánh đèn, đó là do đệ tử Ma giáo đốt lên dần những ngọn đuốc rồi treo lên phía trên đường đi, dưới ánh sáng mờ nhạt quen thuộc, những cái bóng cũng bắt đầu lay động.
Đằng sau, U Cơ chầm chậm bước, nhẹ nhàng hỏi: “Tông chủ, ngài có muốn đi thăm Lệ Quỷ không?”
Trong ánh mắt của Quỷ Vương dường như lóe sáng lên, nói: “Sau khi ta trở lại, vẫn chưa gặp qua hắn, hắn hiện giờ ở đâu?”
U Cơ thấp giọng nói: “Hắn luôn ở chỗ Bích Dao.”
Quỷ Vương đang chuyển thân từng bước một lên phía trước, dừng lại một lúc, sau đó nói: “Ta đi một mình được rồi, bọn ngươi không cần theo ta.”
U Cơ đáp một tiếng, mắt nhìn theo Quỷ Vương đi về nơi xa, cho đến khi khuất bóng, quay đầu trở lại, nhưng đột nhiên giật mình, cái bóng thần bí bên cạnh, không biết từ khi nào đã không còn thấy nữa. Dưới lớp lụa đen, hai hàng mi liễu của U Cơ nhíu lại từ từ, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Ngoài hàn băng thạch thất ở sâu tít trong hang động của dãy núi, so với sự náo nhiệt bên ngoài hoàn toàn khác nhau, ở đây không có tiếng ồn, vẫn yên tĩnh giống như ngày trước, hoặc có thể trong con mắt một số người, nơi này cần sự yên tĩnh nhiều hơn.
Quỷ Vương đứng ngoài hàn băng thạch thất rất lâu, mặt đối diện cánh cửa đá, không biết tại sao lại không vươn tay đẩy cửa vào, cánh cửa đá dày nặng nằm ngang trước thân ông ta, nhưng mắt của ông ta dường như đã nhìn xuyên qua miếng đá vững chắc không gì phá nổi này.
Sau cánh cửa đá, nơi của hàn khí lạnh lẽo, con gái ông ta có còn yên tĩnh nằm đó không?
Một nhân vật kiên cường như ông ta, có thể nào cũng có lúc mềm yếu không muốn đối diện con gái mình sao?
Cũng không biết trải qua bao lâu, thời gian chầm chậm trôi đi, thân mình Quỷ Vương hơi rung động, từ từ vươn tay ra, nhấc cơ quan lên, âm thanh ầm vang thấp trầm truyền đến, cánh cửa đá trước mặt từ từ mở ra.
Một luồng khí lạnh, từ sau cánh cửa xông vào mặt, ẩn hiện còn có luồng khí trắng mỏng như tơ thướt tha, bay phất phơ trong phòng. Quỷ Vương từng bước một bước đến, cánh cửa đá sau lưng bắt đầu đóng lại.
Tất cả đều không có gì thay đổi. Thân hình yên lặng nằm đó, thậm chí bao gồm cả ký ức của nam nhân luôn ngồi bên cạnh đó. Quỷ Lệ không hề quay đầu lại, thậm chí liếc nhìn một chút cũng không, hắn vẫn chỉ nhìn Bích Dao, mà Quỷ Vương cũng không nói chuyện, im lặng đi đến bên còn lại của giường đá, ngưng thị nhìn con gái.
Bích Dao vẫn như cũ, vẫn cái vẻ yên lặng đó mang theo một nụ cười mỉm mãn nguyện, tĩnh lặng nằm đó, ở trước thân nơi hai tay bắt chéo nhau, Hợp Hoan Linh bảo vật thần kỳ của Ma giáo đang yên lặng nằm trong bàn tay nàng. Sắc vàng nhạt rực rỡ, dường như từ thân Hợp Hoan Linh khúc xạ ra, tán phát ra tia sáng ngắn dài khác nhau, trong phòng âm thanh yên lặng, nhưng không biết tại sao, luôn làm cho con người có một cảm giác sai lầm nào đó, tựa như từ đâu đó có tiếng chuông trong trẻo ngân nga, nhưng nếu lắng nghe kỹ, lại luôn không tìm thấy tung tích, chỉ có sắc vàng nhạt trên thân chuông từ đầu đến cuối vẫn rực rỡ, tựa như là con mắt hiền hòa, chăm chú nhìn hai người đàn ông trong phòng.
“Những ngày ta không ở đây, nó vẫn khỏe chứ?” Quỷ Vương lãnh đạm hỏi, tầm mắt của ông ta, từ lúc vào phòng đến giờ, luôn đặt trên thân thể con gái.
Quỷ Lệ từ từ ngẩng đầu, hướng về Quỷ Vương, Quỷ Vương cũng rời ánh mắt khỏi thân Bích Dao, nhìn vào Quỷ Lệ. Nhãn quang hai người gặp nhau ở giữa không trung, như là có gió chớp lặng tiếng, ở giữa hai người, trong tay Bích Dao, ánh sáng trên Hợp Hoan Linh, nhẹ nhàng chiếu đến.
“Nàng vẫn khỏe”. Quỷ Lệ lãnh đạm trả lời.
Quỷ Vương gật gật đầu nói: “Có ngươi ở đây, ta rất yên tâm.” Ông ngưng một lúc, lại nói: “Ngươi đi Nam Cương lần này, có tìm thấy chút tin tức gì về thuật hoàn hồn không?”
Trên mặt Quỷ Lệ lướt qua một tia u buồn, lắc lắc đầu, Quỷ Vương im lặng, cúi đầu nhìn Bích Dao một lúc, nhẹ nhàng thở dài.
Kỳ thực lần trước đi Nam Cương, hành động chủ yếu là theo dấu Thú Thần và thực hiện mật lệnh của Quỷ Vương, bắt Thao Thiết dị thú bên cạnh Thú Thần, nhưng lúc này hai người nói chuyện, dường như sớm đem chuyện này quên đi rồi.
Trong phòng, vẫn là một sự im lặng.
Cuối cùng, bộ mặt Quỷ Vương nghiêm túc, lãnh đạm nói: “Ta vẫn còn chút chuyện muốn nói với ngươi, nhưng ở nơi này không tiện, chúng ta ra ngoài đi.”
Quỷ Lệ gật gật đầu, cũng không nói nhiều, cuối cùng quay nhìn Bích Dao chốc lát, không biết tại sao, trong mắt vụt qua một tia thẹn thùng, theo đó chuyển thân đi ra ngoài.
Quỷ Vương đi sau lưng hắn, qua khỏi cánh cửa, cánh cửa dày nặng từ từ khép lại, lại một lần nữa đem sự tĩnh lặng giữ lại. Trong hàn băng rộng lớn chỉ còn lưu lại sắc vàng nhạt của Hợp Hoan Linh tự do di chuyển.
Hai người đàn ông sánh vai đi trong hành lang rộng rãi, trên đường đi, gặp đệ tử Ma giáo tới tấp nhường đường né sang hai bên, cúi đầu hành lễ, âm thanh cước bộ nhẹ nhàng ngân vang, Vòng qua mấy khúc rẽ, hai người đã đến nơi ở của Quỷ Lệ, Quỷ Vương hướng về Quỷ Lệ nhìn một lát, tựa như cảm giác thấy điều gì đó, Quỷ Lệ nhè nhẹ cau mày, nhưng cũng không nhìn Quỷ Vương, chỉ là sau một hồi do dự, hắn vươn tay mở cửa. Hai người bước vào.
“Chi chi chi, chi chi…”
“Hống…”
Trong âm thanh quen thuộc của con khỉ Tiểu Hôi, còn kèm theo mấy tiếng gầm khác, Thao Thiết, từng là dị thú bên cạnh Thú Thần, lúc này đang nằm trên mặt đất trong phòng Quỷ Lệ, nhưng xem ra tinh thần của nó cực kỳ ỉu xìu, cặp mắt to như chuông đồng đóng chặt, đến động đậy cũng không, chỉ nằm bẹp trên mặt đất. Trái lại con khỉ Tiểu Hôi tinh thần vẫn như mọi ngày, nhảy lên nhảy xuống bên cạnh Thao Thiết, trái sờ một cái, phải đánh một cái, một lát kéo kéo đuôi Thao Thiết, một lát vỗ vỗ lên đầu Thao Thiết, quá đáng hơn, ngẫu nhiên còn thò tay tới sát cái miệng như cái chậu máu của Thao Thiết, mở mồm Thao Thiết, bộ dạng có mấy phần hiếu kỳ hướng nhìn vào trong.
Nhìn dáng của Tiểu Hôi, tựa như muốn vực dậy tinh thần của Thao Thiết, cùng nhau vui đùa, nhưng rõ ràng tỏ ra không có hiệu quả gì cả.
Sau khi Quỷ Vương với Quỷ Lệ bước vào, Thao Thiết coi như không thấy gì, vẫn lười biếng uể oải nằm trên mặt đất, con khỉ Tiểu Hôi phát ra một tiếng kêu, vẫy đuôi hai ba cái nhảy lên người Quỷ Lệ, nằm sấp trên vai của chủ nhân.
Quỷ Lệ vuốt vuốt đầu con khỉ, lãnh đạm nói với Quỷ Vương: “Chính là nó.”
Quỷ Vương không nói gì, chỉ chú ý đến Thao Thiết đang nằm phục dưới đất.
Bên khóe miệng ông ta từ từ xuất hiện một nụ cười lạnh nhạt, chỉ là trong nụ cười đó, lại ẩn chứa thâm ý sâu xa khó nắm bắt được.