Mặc Âu đẩy anh xuống trước, cô đi sau cùng để đóng cánh cửa căn cứ lại.
Đường đi tối đen như mực, cô thân thuộc nhấn vào mấy công tắc màu đen trên tường, đèn rực sáng đường đi. Nhưng Hàn Thiên Nhược lại được thêm một phen kinh hãi. Đèn của căn hầm này thế mà lại là màu đỏ, đỏ đến kinh dị.
Mặc dù việc anh giết người không chớp mắt là thật, loại máu đỏ gì cũng đã từng thấy qua. Nhưng anh phải thừa nhận rằng, loại đèn màu đỏ này anh không thể nào chơi nổi.
Mặc Âu quả nhiên là biết chọn đèn thật đấy. Chọn màu gì không chọn lại chọn đúng màu anh thấy ớn lạnh nhất.
Còn đáng sợ hơn nữa là con đường màu đỏ phía trước chẳng xây theo kiểu nối thẳng một đường dài đến đích, mà đây hẳn là mê cung mới đúng.
Ngay giây phút đèn được bật lên chưa kịp tiếp nhận được ánh sáng màu đỏ đậm. Đến khi nhìn rõ mới thấy từ chỗ anh đang đứng còn chia ra sáu con đường nối thẳng.
Đứng từ phía anh có thể nhìn thấy từ các con đường khác nhau này đều tiếp tục tách ra thành những con đường khác. Và cứ tiếp tục kéo dài như vậy.
“Ở đây hẳn là có cách âm.” Hàn Thiên Nhược nói một câu trần thuật mà không phải đưa ra một câu hỏi. Có vẻ như anh rất chắc chắn với suy đoán của mình.
“Bạn trai em nói đúng rồi. Sở dĩ không có cửa nhưng vẫn có thể lắp cách âm là bởi vì không cho ai đã tiến vào sâu có thể nghe rõ giọng của đối phương khi họ đi đường khác. Điều này có thể đánh lạc hướng những ai muốn đột nhập vào đây.”
Mặc Âu giải thích tường tận xong thì lại lấy vòng cổ khuất dưới lớp áo ra, trên đó có xâu ngang một chiếc nhẫn xanh ngọc đính đá sapphire lửa. Giờ mới biết được công hiệu thực sự của chiếc nhẫn này.
Cô lấy điện thoại bật đèn pin lên, chiếu vuông góc với chiếc nhẫn. Lại một điều kì diệu nữa xuất hiện, thế mà khi đèn pin rọi vào viên đá sapphire đã được mài nhẫn, một tia laser đỏ xuất hiện, chiếu thẳng lên trần nhà hai người đang đứng.
Một loạt tiếng động rầm rập vang lên.
Hàn Thiên Nhược hết đi từ kinh ngạc này đến bất ngờ khác. Quả nhiên cô gái của anh không phải người bình thường nào cũng với tới được. Nhưng tuyệt nhiên, anh chính là ngoại lệ.
“Anh theo cái dây này lên trước đi.”
Cô nhường cho anh sợi dây thừng tự động thả xuống khi cánh cửa trên trần nhà mở ra.
Hàn Thiên Nhược chẳng chần chừ gì mà tung người lên trước, nhanh tay nắm lấy mép trần nhà từ từ trèo lên. Vì chiều cao tương đối hoàn hảo mà anh chẳng cần đụng đến sợi dây thừng kia.
Mặc Âu há hốc mồm nhìn Hàn Thiên Nhược đã leo lên một cách nhẹ nhàng, trong khi sợi dây còn nằm trên tay cô. Lần đầu tiên cô thấy sợi dây mỗi khi leo lên vẫn phải dùng đến thật vô dụng.