Tống Yến Hồi cũng từ trên cửa thành nhảy xuống. Đoạn Thủy kiếm lập tức rời võ, lẫm liệt đoạn tuyệt, mang theo uy thế cắt đứt dòng chảy của thiên giang.
Hai thanh kiếm giao nhau, hai mắt Doãn Lạc Hà và Tống Yến Hồi chỉ cách nhau có một tấc. Hai người nhìn nhau, chỉ một khắc nhưng tài hoa tới ngập trời.
Hai người cùng đẩy tới.
Tống Yến Hồi thu kiếm, lui lại trên cửa thành.
Doãn Lạc Hà cũng thu kiếm, vẫn đứng dưới cửa thành nhưng không ngẩng đầu lên nữa.
Cứ như vừa rồi hai người không xuất kiếm, tất cả chỉ là ảo giác của những người đứng xem bên cạnh. Nhưng đó không phải ảo giác, vì thành chủ vừa nhậm chức Vô Song lầm bầm: “Chiêu kiếm thật đẹp”
Lô Ngọc Địch lắm mồm hỏi một câu: “Đệ nói xem kiếm của sư phụ đẹp hay kiếm của Lạc Hà Tiên Tử đẹp.”
“Chiêu kiếm đoạn tuyệt.” Vô Song chậm rãi nói: “Là vẻ đẹp do song kiếm hợp lực.”
Doãn Lạc Hà xoay người bế Lạc Minh Hiên dưới đất lên, nhẹ giọng nói: “Đồ nhi, chúng ta về nhà thôi.”
Lạc Minh Hiên không biết nên nói gì, chỉ nhỏ giọng gọi: “Sư phụ…”
Bên kia, Lô Ngọc Địch thấy vậy vội vàng tiến lên, nhặt lại những thanh kiếm của Lạc Minh Hiên rơi dưới đất, hơn nữa còn dùng một túi vải bọc lại rồi cột vào lưng một con ngựa của hai người.
“Cám ơn.” Doãn Lạc Hà nói nhỏ một câu sau đó ôm Lạc Minh Hiên tung người nhảy lên, hạ xuống một con ngựa khác. Một tay cô ôm Lạc Minh Hiên đã kiệt sức, một tay đột nhiên thúc ngựa: “Đi!”
Hai người hai ngựa lại rời đi, những đệ tử phía ngoài của Vô Song thành và đệ tử Thiên Hạ phường không ai dám ngăn cản.
“Sư phụ, xin lỗi. Nếu vừa rồi con thắng được tên Vô Song kia…” Lạc Minh Hiên cắn răng, giọng khổ sở.
“Đừng tự trách mình, chờ sau khi về lần này ngươi lĩnh ngộ được Tiên Nhân Lục Bác thuật rồi tìm hắn đánh một trận nữa.” Doãn Lạc Hà an ủi.
Lạc Minh Hiên ngây ngẩn: “Sư phụ, khi đó người có tới cùng không?”
Doãn Lạc Hà lắc đầu: “Ta không tới, cuộc đời này sẽ không trở lại.”
Lạc Minh Hiên im lặng một hồi lâu rồi mới hỏi: “Sư phụ, trước kia tên Tống Yến Hồi kia hấp dẫn lắm à? Sao sư phụ lại thích hắn tới vậy?”
Doãn Lạc Hà cười khẽ: “Đúng vậy, trước đây hắn là thiếu niên ưu tú nhất mà ta từng thấy. Ngươi có biết vì sao hắn tên là Tống Yến Hồi không? Bởi vì hắn xuất kiếm với bầu trời mênh mông, vẻ đẹp của chiêu kiếm kia có thể khiến chim yến đang bay về phía nam quay ngược trở lại.”
“Sư phụ và hắn quen nhau bên bờ sông Thương Lan à?” Lạc Minh Hiên hỏi.
Doãn Lạc Hà gật đầu: “Đúng vậy. Lúc đó ở sông Thương Lan lũ lụt lan tràn, dân chúng bên bờ sông gặp nguy hiểm. Hắn dùng một đoạn đoạn thủy, ta dùng một chưởng chặn sông, cùng nhau cứu được không ít dân chúng. Tình cảm của chúng ta bắt đầu từ đó.”
Lạc Minh Hiên lẩm bẩm: “Sư phụ, trước kia con hỏi người những chuyện này người chưa bao giờ trả lời, sao hôm nay lại chịu nói cho con?”
Doãn Lạc Hà có vẻ muốn quay đầu nhưng đột nhiên dừng lại, cô nhìn thẳng lại, vung mạnh roi ngựa: “Bởi vì… buông tay rồi!”
Còn lúc này ở Vô Song thành, Vô Song cõng hộp kiếm, Lô Ngọc Địch chống trường thương, hai người lặng lẽ nhìn bóng lưng hai thầy trò rời khỏi.
Vô Song chậm rãi nói: “Sư huynh, ta với huynh đặt cược nhé? Đánh cược Lạc Hà Tiên Tử kia có quay đầu nhìn lại không.”
Lô Ngọc Địch suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chắc là có. Lần nào Lạc Hà Tiên Tử tới rồi đi cũng nhanh như tia chớp, đi rồi vẫn lưu luyến không rời.”
“Vậy ta đánh cược là không.” Vô Song nhếch miệng cười nói. “Đánh cược một chầu rượu là được.”
Kết quả cho tới khi hai bóng người khuất hẳn không còn tăm tích, Doãn Lạc Hà vẫn không quay đầu.
“Ta thắng rồi, đi uống rượu thôi.” Vô Song quay người, nhưng lại phát hiện Tống Yến Hồi vẫn đứng trên cửa thành kiếm hề đi khỏi.
Hắn cầm kiếm đứng đó, đắm chìm trong ánh sáng chiều tà, nhìn về phương xa không hề nhúc nhích, cứ như thời gian đã ngừng trôi.