Buổi tối… Hải Nam…
Bọn họ bay vào ban đêm, nếu đến Hải Nam cũng là mười một giờ khuya, ai nấy đều ngủ hết cả, anh lại muốn nói chuyện với mình…
Đêm hôm khuya khoắt, anh ta và cô, hai người…
Thật vất vả mới kìm lại được hơi thở dồn dập, trong nháy mắt, trái tim Vương Giai Di như muốn nhảy ra ngoài.
Bởi vì Thịnh Thế không hồi âm lại trong mấy ngày qua khiến Vương Giai Di cảm thấy mất mát vô cùng, giờ phút này đây, tâm hồn cô ta đang lơ lửng trên mây. Xem ra, Thịnh Thế có ý với mình đây mà. Công ty anh bộn bề nhiều việc, hơn nữa anh đã có vợ, lúc nào mình cũng cố kỵ vì điều đấy… Xem ra mình suy nghĩ quá nhiều rồi, mấy cái đó chẳng có quan trọng DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn bằng tình ý của anh đối với mình đâu.
Nghĩ đến đây, Vương Giai Di cong môi, đưa tay vuốt tóc, bước từng bước tiêu sái trở lại khoang máy bay. Lúc đi ngang qua Thịnh Thế, cô ta cố tình đi chậm lại, liếc mắt qua anh, nhìn thấy Cố Lan San đã ngủ thiếp đi, anh đang đắp mền cho cô. Thịnh Thế biết có người đi ngang nên mới nhìn sang xem là ai. Vương Giai Di lập tức nghiêng đầu, nở nụ cười quyến rũ. Anh chẳng thèm đế ý đến cô ta, lạnh lùng quay đầu, tiếp tục đắp mền cho Cố Lan San, sau đó lấy ghế nệm sau lưng mình để cô gối đầu.
*************************
Máy bay đến Hải Nam đúng vào lúc mười một giờ đêm.
Thịnh Thủ Trường bận rộn công vụ. Bà Thịnh ra ngoài chơi mà ông không thể đi cùng nên cảm thấy rất không yên tâm. Trước đó, ông sớm đã gọi điện thoại cho bên quân khu, dặn họ rằng khi đoàn người đến nơi, người của quân khu ở Hải Nam phải sắp xếp xe để rước họ từ sân bay.
Chỗ ở được xếp cho đoàn người là một ngôi biệt thự gần bờ biển.