Chờ tới khi ngẩng đầu lên, gương mặt đã tràn đầy vẻ thỏa mãn.
…
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy mình như đã ngủ rất lâu rồi, lâu tới mức khi nàng tỉnh lại, ngữ khí của Tiểu Bạch Thái giống như là đã mấy trăm năm chưa gặp lại nàng.
Thanh âm Tiểu Bạch Thái thập phần kích động: “Ký chủ đại nhân rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi, ta còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại ngài nữa chứ. Ngài không biết đâu, chuyện lúc trước thiếu chút nữa là hù chết người ta rồi, ta…”
Nàng bị Tiểu Bạch Thái nói liên tiếp không ngừng làm cho phát ngốc.
Càng ngốc hơn chính là lúc nó nói tới đoạn sau liền trực tiếp gào lên khóc.
Vân Phiếm Phiếm dỗ nó: “Ta tự có chừng mực, đừng khóc, nếu ta muốn chết thì nhất định sẽ báo cho ngươi đầu tiên.”
Tiểu Bạch Thái được an ủi liền lập tức ngừng khóc.
Ý nghĩ vừa chuyển, liền nghĩ tới chuyện gì đó, rồi lại tiếp tục khóc lóc nói: “Kia cũng không được, báo một tiếng rồi chết cũng không tốt tý nào.”
Vân Phiếm Phiếm: “Dù sao ta cũng không chết được, ngược lại lại bị ngươi khóc tới ồn chết đó.”
Nó lập tức im miệng, một thanh âm cũng không phát ra.
Nghĩ tới vết thương trên tay, nàng liền giật giật cổ tay.
Vừa mới động, bàn tay liền bị người khác nắm lấy.
Nhìn qua, thế mà lại là Lục Trầm.
Trong mắt Lục Trầm tràn đầy vui vẻ, trên mặt giống như đã căng chặt một thời gian bỗng chốc được thả lỏng xuống.
Nàng không nghĩ là Lục Trầm sẽ ở bên cạnh mình, sau khi nhìn kỹ lại thì mới phát hiện đây là phòng của hắn.
Vừa định nói chuyện thì cánh môi đã bị Lục Trầm chặn lại.
Nàng vừa mới tỉnh, Lục Trầm không muốn để nàng nói nhiều.
Lúc nàng chưa tỉnh thì hắn cảm thấy rất lo lắng, hiện tại thấy nàng không có việc gì, hắn lại hy vọng nàng có thể nghỉ ngơi nhiều thêm một chút.
Lục Trầm thấy vẻ mặt nghi hoặc của nàng, liền cởi giày cùng áo ngoài bẩn xuống, nằm ở bên người nàng.
Hắn đem cánh tay bị thương của nàng đặt lên trên người mình để tránh bị đè vào, hắn nghiêng người, như có như không ôm lấy nàng, nói:
“Mệt quá, để ta ngủ một lát đã.”
Nàng cũng không biết trước đó, Lục Trầm đã hai đêm không ngủ, hơn nữa miệng vết thương còn bị vỡ ra nhiều lần.
Chỉ là khi thấy bộ dáng mệt mỏi của hắn, nàng sợ nếu nàng không ngủ thì hắn cũng sẽ không ngủ, vì thế cho nên đành phải cưỡng ép mình ngủ tiếp.
Chờ tới khi nàng ngủ rồi, Lục Trầm mới buông nàng ra, lật người nằm thẳng lại.
Vừa rồi, chỉ mới động có một chút mà đã ảnh hưởng tới miệng vết thương trên bả vai.
Cũng may nàng ngủ nhanh cho nên hẳn là bây giờ vẫn chưa có vỡ ra, chỉ là có chút đau.