Y thật sự hối hận rồi!
” Cẩm Lý, ngươi tỉnh dậy đi, ngươi nói cho trẫm biết đau ở đâu… được không.”
“….”
Tim quặn lên từng hồi, lồng ngực điên cuồng phập phồng lên xuống, hơi thở nặng nề.
Lần đầu tiên, y sợ hãi như thế!
Ngay cả khi mẫu phi bỏ rơi y mà đi, y cũng không sợ hãi như thế!
Y sợ sẽ tuột mất người này.
Ngôn Tu cố hít thở thật sâu, tự trấn an lấy mình, vòng tay ôm Cẩm Lý càng thêm chặt:” Cẩm Lý, ngươi mở mắt ra nói cho trẫm đi…”
” Cẩm Lý! Trẫm sai rồi.”
Ngôn Tu hối hận đến điên cuồng, khó khăn lắm mới có thể ổn định được cảm xúc trong cơ thể. Đầu vai Ngôn Tu hơn run lên, môi mỏng mím chặt.
” … lạnh quá!” Người trong lòng đột nhiên khẽ nói, Ngôn Tu gấp gáp ôm lấy anh, cẩn thận dùng hay tai xoa xoa đầu vai Cẩm Lý, muốn nó nhanh chóng ấm lên.
” Ngươi lạnh lắm sao?”
“… khụ… khụ…” Cẩm Lý ho khan rất nhẹ, tựa như không phải không muốn ho lớn mà là không còn đủ sức để ho lớn nữa.
” Sẽ ổn cả thôi.” Ngôn Tu ôm chặt lấy Cẩm Lý, giọng nói như bị nghẹt đi.
Cơ thể Cẩm Lý rất lạnh, từng tấc da thịt đều lạnh như trong hầm băng. Ngôn Tu đem toàn bộ y phục của cả hai cởi ra, dùng cả cơ thể giúp anh sưởi ấm. Y phục hôm nay bọn họ mặc rất mỏng, quấn quanh cả hai cũng không đủ giữ bao nhiêu nhiệt lượng.
Màn mưa bên ngoài vẫn chưa tan, không thể ôm người trong tình trạng như thế này đi tìm người giúp được. Chỉ có thể ở trong hốc cây trở ám vệ của Cẩm Lý tìm tới.
Nhìn sinh mạng của người trong lòng dần dần trôi ra xa, Ngôn Tu càng thêm hối hận, đau đớn đến cùng cực.
Y hối hận, tại sao lại làm ra chuyện kia.
Y không nên làm như thế! Càng không nên xóa đi ám hiểu Cẩm Lý để lại. Chờ… chờ đến bao giờ đây!
Giọng nói của y, tựa như bị người khác bóp nghẹt:” Cẩm Lý, ngươi cố lên.”
Đôi mắt nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, Ngôn Tu nhìn thấy anh tỉnh lại, đáy lòng thoải mái hơn không ít:” Cẩm Lý, ngươi…”
Câu nói của Ngôn Tu, bị hành động tiếp theo của Cẩm Lý chặn lại.
Cẩm Lý dùng cành tay không bị thương, chạm lên má của y:” Nhóc con, ngươi đừng khóc, ta không… có sao đâu.”
” Trẫm không khóc.”
” Ừm, ngươi xem, lưng bị cọ đến hằn rồi.” Cẩm Lý chuyển động tác chạm vào lưng Ngôn Tu, ở mỗi nơi có dấu vết đều cẩn thận xoa một cái.
” Trẫm không sao, ngươi đừng lộn xộn. Trẫm là hoàng đế, bị cọ một chút cũng có gì đâu.” Ngôn Tu tóm lấy tay làm loạn của Cẩm Lý.
Cẩm Lý đột nhiên cười khẽ một tiếng.
” Ngươi cười cái gì?” Ngôn Tu đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.