Bạc Kiêu đánh chuyện sang anh, hơi nhướng mi cười thần bí :”Lão Thẩm, tôi nghe thấy chuyện vui của cậu rồi đấy. Tại sao không nói cho chúng tôi biết thế? Ngại à?”
Ánh mắt anh liếc nhìn Bạc Kiêu, lạnh nhạt đáp :”Ai nói cậu biết?”
Bạc Kiêu lập tức nói :”Còn ai vào đây nữa. Thư ký Lục của cậu chứ ai.”
Ôn Thành Uy tò mò hỏi:”Tây Thừa có chuyện vui gì thế?”
Bạc Kiêu kinh ngạc :”Cậu không biết sao? Tin động trời thế mà sao lại không biết chứ? Lão Thẩm có bạn gái rồi!”
”Thật sao?” Ôn Thành Uy đại não gặp chút vấn đề, mở to mắt hỏi lại.
”Phụt phụt!” Khúc Yên đang uống trà đột nhiên lại bị sặc.
Thẩm Tây Thừa vỗ lưng cô :”Sao thế?”
Cô lắc đầu xua xua tay.
”Khúc Yên, cháu cũng không biết luôn sao?” Bạc Kiêu không thấy hành động khác thường gì của anh, chỉ nghĩ đó là sự quan tâm bình thường.
Khúc Yên bị ho mắt hơi hồng lên, nhìn Bạc Kiêu có chút kì lạ.
Lần này tới phiên Bạc Kiêu trợn trắng mắt :”Cháu biết rồi hả?”
Bàn tay của anh nhéo eo Khúc Yên làm cô bất giác ngồi thẳng lưng. Khúc Yên đảo mắt nhìn nơi khác. Bạc Kiêu lại hỏi dồn dập tới :”Thế cháu biết lâu chưa? Sao không nghe cháu nói gì hết vậy? Gặp mặt người thật chưa? Cảm thấy thế nào?”
Khúc Yên đưa tay lên gãi đầu, chỉ Thẩm Tây Thừa :”Chú hỏi chú ấy đi, cháu không biết..chả biết gì cả!”
Ánh mắt mọi người lại dừng trên người anh, mí mắt anh rũ xuống nhìn Khúc Yên, không kiềm được mà cười nhạt. Khúc Yên là như sắp khóc đến nơi rồi, mấy hôm trước anh có nói là sẽ tìm dịp mà nói chuyện của họ cho mọi người biết, lúc đầu khi anh nói muốn công khai thế cô vô cùng thích. Nhưng đến khi thật sự sắp bị phanh phui ra thì lại lo lắng sợ hãi.
Cô sợ nhất là việc cha mẹ cô ngăn cấm. Thế không phải sẽ rắc rối hơn sao! Trái tim cô nhảy lên loạn cả lên, cô lại không dám nhìn anh, cắn môi cúi đầu ăn dĩa trái cây trên tay mình, mỗi giây mỗi phút đều hồi hộp vì sợ anh thật sự mở miệng nói ra.
Thẩm Tây Thừa ngước lên, họ đều dừng mắt ở trên người anh, tựa hồ đều đang chờ anh trả lời, nhưng cũng không thấy anh mở miệng nói câu nào, miệng kín như bưng. Nhìn cũng biết là đang che giấu nữ nhân của mình nên họ đều thức thời mà không hỏi thêm.
Sau đó người hầu đem đến khay nước ép, đúng lúc người hầu đi khuất vào phòng bếp. Anh đột nhiên nắm tay cô.
”Bạn gái tôi, Khúc Yên.” Anh lãnh đạm nghiêm túc nói.
“Phụt!” Nước trong miệng Ôn Thành Uy bắn hết ra ngoài.
”Khụ..khụ.” Tiếng ho bị sặc nước của Khúc Nhã Tinh
”Wtf??!! Trời đất mẹ ơi, tôi vừa nghe cái quần què gì vậy?!” Bạc Kiêu khích động ngồi bật dậy.
Hoàn cảnh lúc ấy có chút loạn, người thì đưa tay đỡ trán, người thì cúi đầu ho vì sặc nước, xém tý nữa là ho văng luôn cả cuống họng. Người thì vò đầu bức tóc như bị điên.
Ôn Thành Uy gương mặt tức giận, nhùn bàn tay to lớn của anh đang bao phủ tay Khúc Yên. Gân xanh trên trán cũng nổi lên, tay cuộn thành nắm đấm sau đó chỉ anh, nói :”Cậu..CON MẸ NÓ!! Tôi xem cậu như anh em, cậu lại có suy nghĩ không đúng đắn với con gái tôi! Con mẹ nó Thẩm Tây Thừa! Cậu nhiều năm không yêu đương nên gặp con gái tôi liền nổi máu cầm thú lên đúng không?”
”Khúc Yên!”
”Dạ..”
Ông nghiến răng, chỉ bên cạnh mình, kiềm sự tức giận, chậm rãi nói từng từ :”Bước qua đây!”
Lồng ngực Khúc Yên phập phồng, cô tự suy nghĩa thử mấy ngày nay mình đã làm gì đắc tội với anh hay không mà khiến Thẩm Tây Thừa gây hoạ lớn cho cô ngay trước hôm Tết như vậy.
Khúc Yên chậm rãi đứng dậy, bước được vài bước thì cánh tay cô đã bị giữ lại.
Người nắm là Thẩm Tây Thừa. Bị cô dùng khẩu hình nhắc nhở vẫn như cũ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô. Môi còn vẽ cong tạo thành nụ cười nhạt.
Khúc Yên lúc này muốn điên luôn rồi!