Trương Thác hiểu rồi, mâu thuẫn mà Vương Đan Thiên nói đến, thực ra chính là chia rẽ nội bộ, đừng nói đến việc này dường như đã cô lập thế giới Thần Ẩn với thế giới bên ngoài, chính là ở thế giới bên ngoài, thế lực của châu lục lớn phương Đông bây giờ rất rời rạc, khi anh được nhậm chức làm giáo chủ đã có không ít người âm thầm tổng hợp lực lượng, mặc dù bây giờ nhà họ Tiết đã đầu hàng nhưng những tổ chức còn sót lại lại không có ý định đó, bộ tộc Đắc Tảm của quốc đảo thậm chí còn qua lại với Mại Lạc.
Vương Đan Thiên nói tiếp: “Nội bộ châu lục lớn phương Đông xảy ra mâu thuẫn, một số người rời đi nhưng cũng có một số người ở lại, có điều đây cũng chỉ là chuyện của nội bộ châu lục lớn phương Đông, nhưng thời gian gần đây lại truyền đến một tin xấu, nghe nói ngài Sở Thanh ông ấy…”
Lúc này cơ thể Vương Đan Thiên run lên, hốc mắt đỏ hoe.
Trương Thác hít một hơi thật sâu, sau đó lắc đầu.
Vương Đan Thiên nắm chặt nắm đấm, đập xuống bàn một cái thật mạnh, khiến cho nhiều người không khỏi chú ý đến.
Vương Đan Thiên lấy ống tay áo lau nước mắt, run rẩy nói tiếp: “Không chỉ có một tin xấu đó, có người còn nói, người đại diện của ngài Sở Thanh – ngài Áo Tang bởi vì làm cho Võ Đế tức giận nên đã bị phế bỏ tu vi, mà bây giờ giáo chủ mới nhậm chức của châu lục lớn phương Đông – Trương Thác cũng bị thương nặng mà trốn thoát, không dám lộ diện, còn có tin đồn nói rằng, Trương Thác cấu kết với đám yêu thú, muốn lật đổ Hội Thần Ẩn, bây giờ người của châu lục lớn phương Đông trong thế giới Thần Ẩn phả hứng chịu rất nhiều thiệt thòi chèn ép, trong khi người được ngài Sở thanh chọn làm người thừa kế – Trương Thác bây giờ đã xảy ra những chuyện như vậy, những người như chúng tôi vẫn luôn đứng về phía ngài Sở Thanh lại càng không có địa vị.”
“Trương Thác cấu kết với yêu thú?” Sắc mặt Trương Thác thay đổi: “Lời này là ai nói ra thế?”
Vương Đan Thiên lắc đầu: “Không biết, tôi cũng chỉ nghe người khác nói, rằng Trương Thác đả thương một trong ba vị hồng y giáo chủ Sài Vạn Hoành, nhưng cũng bị giáo chủ Sài Vạn Hoành đánh trọng thương.”
“Hê.” Trương Thác cười lạnh một tiếng, quả nhiên có người đã âm thầm đối phó với anh và có vẻ như muốn ép anh rời khỏi Hội Thần Ẩn!
Vương Đan Thiên lại lấy vạt áo lau nước mắt, điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi hỏi: “Đúng rồi, người anh em, tôi còn chưa biết họ tên của hai người.”
“Ồ, tôi tên là Trương Ức Thùy, còn đây là người anh em của tôi, Toàn Cảnh Thiên.” Trương Thác võ võ vai của Toàn Cảnh Thiên.
Toàn Cảnh Thiên rụt đầu lại rồi ngồi sang một bên, anh ta liếc nhìn xung quanh như một tên trộm, nhìn thấy không có ai chú ý đến mình, anh ta vội vàng lấy từ trong túi ra một chiếc bánh mì sandwich rồi cho vào miệng, sau đó vừa nhai vừa cười ranh mãnh.
