– Không nên can thiệp?
Bá Ước kinh ngạc nói:
– Dù sao chiến Như Ý cũng là cháu ngoại của Doanh Thiên Vương. Nếu nàng xảy ra chuyện gì, chỉ là chuyện nhỏ. Bị Doanh Thiên Vương nắm được xem là nhược điểm của chúng ta, buộc tội Tả Đốc Vệ. Đến lúc đó phía trên sẽ trách xuống, chúng ta phải xử lý thế nào?
Nhiếp Vô Tiếu không tiện nói rõ với hắn, khoát tay áo nói:
– Ngươi yên tâm. Trời sụp cũng có người cao chống đỡ. Xảy ra chuyện sẽ không trách phạt đến trên đầu ngươi. Cứ như vậy đi. Chuyện của Hắc Hổ Kỳ và Lam Hổ Kỳ, ngươi không nên nhúng tay can thiệp. Có việc gì, báo cho ta biết một tiếng. Ta sẽ tự mình tới chịu trách nhiệm. Ngươi chỉ cần chú ý thật sát tình hình của hai bên, đúng lúc báo cáo tỉ mỉ lên là được.
Bá Ước không nói gì. Như vậy là đang loại bỏ quyền lợi quản lý khống chế hai Hổ Kỳ của mình. Hắn lặng lẽ hỏi:
– Chức vụ hai vị phó đại thống Hắc Hổ Kỳ để trống. Không biết đại nhân chuẩn bị phái người nào tới bổ khuyết?
Chức vụ phó đại thống lĩnh là do phía trên bổ nhiệm. Miêu Nghị chỉ có quyền tiến cử người thích hợp lên, nhưng không có quyền trực tiếp bổ nhiệm. Đây cũng là để phía trên dễ dàng khống chế đại quân phía dưới, để tránh xuất hiện tình hình xảy ra lại cái gì cũng không biết.
Nhiếp Vô Tiếu:
– Chờ một chút xem thử. Nếu như Ngưu Hữu Đức không có người nào thích hợp báo lên, lại điều nhiệm sau cũng không muộn.
Sau khi xác nhận một sự việc xong, Nhiếp Vô Tiếu cho Bá Ước lui đi. Hắn lấy ra tinh linh trực tiếp liên lạc với quan trên, liên hệ với Dữu Trọng Chân Đô đốc quân Bắc Đấu.
Sau khi biết được tình huống của Miêu Nghị bên này. Dữu Trọng Chân cũng lấy làm kinh hãi:
– Ngươi nói, hai ngày trước hắn mới vừa tới nhậm chức, nhanh như vậy đã thuận lợi tiếp quản Hắc Hổ Kỳ vào tay. Ngươi xác nhận không sai chứ?
Nhiếp Vô Tiếu:
– Bây giờ Mạt tướng đang ở Hắc Hổ Kỳ, đã đích thân tới xác nhận.
Dữu Trọng Chân:
– Tình huống cụ thể thế nào?
Lúc này Nhiếp Vô Tiếu tiến hành báo cáo cặn kẽ về tình huống tìm hiểu được bên này.
Sau khi nghe xong. Dữu Trọng Chân bên kia yên lặng một hồi, sau đó mới đáp:
– Tình hình đóng quân phía dưới, ta đang muốn tiến hành dò xét kiểm tra. Ngày mai sẽ qua bên đó trước xem thử.
Nhiếp Vô Tiếu:
– Vâng!
Sau khi thu tinh linh lại, hắn buông tiếng thở dài. Có một số việc ở trong tinh linh không nói rõ được. Phản ứng của Dữu đô đốc sợ là cũng giống như mình. Dò xét kiểm tra là giả. Không tự mình xác nhận một chút, cảm giác không thể tin được.
Bên ngoài viện, Miêu Nghị dẫn theo Diêm Tu và Từ Đường Nhiên đứng hầu ở bên ngoài. Sau khi Bá Ước đi ra ngoài sắc mặt khó coi. Hắn gọi Miêu Nghị đến trước mặt khiển trách một trận, sau đó cảnh cáo nói:
– Lần này nể tình ngươi ngươi mới đến không rõ tình hình, không đáng truy cứu. Lần sau nếu xuất hiện chuyện như vậy nữa, còn dám che giấu không báo lên, ta chắc chắn sẽ nghiêm trị không tha!
Trong lòng Miêu Nghị thầm xem thường. Bên ngoài có gặp thời chiếm lấy quyền to, loại chuyện này có trời mới báo cáo. Mấy người chết rồi có thể báo lên được sao?
Nhưng hắn vẫn biểu hiện tự nhiên, còn cung kính chắp tay nói:
– Vâng!
Bá Ước cau có nói:
– Hiện tại bên phía ngươi còn trống hai vị trí phó đại thống lĩnh. Chỗ của ta có hai người thích hợp. Ngươi mới đến nếu như không có chọn được người nào thích hợp tiến cử, không ngại suy nghĩ một chút.