“Bái kiến tiền bối”, tên này vừa vào trong lầu các thì đã cúi khom người xuống đất.
“Đứng dậy rồi nói”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng.
“Đa tạ tiền bối”, Lý Tiêu đứng dậy cung kính, nhưng khi nhìn vết son trên trán Diệp Thành thì trong lòng hắn chợt thầm nhủ: “Vị tiền bối này cũng phải lòng ai rồi?”
“Giúp ta làm một việc”, Diệp Thành lên tiếng, “đưa một món đồ đến Thiên Đình”.
“Tiền bối dặn gì vãn bối nhất định sẽ dốc sức làm, vãn bối…”, Lý Tiêu còn chưa nói xong thì đã dừng lại, hắn nhìn Diệp Thành thăm dò: “Xin tiền bối thứ lỗi cho vãn bối ngu xuẩn, Thiên Đình ở nơi nào ạ?”
“Nam Sở”.
“Nam…Nam Sở?”, Lý Tiêu vô thức nuốt nước bọt, khuôn mặt hắn rõ vẻ lưỡng lự: “Tiền bối, Nam Sở cách nơi này ít nhất cũng vài triệu dặm, với sức của vãn bối thì đi tám đời cũng không tới nơi nổi”.
“Không phải có Truyền Tống Trận sao?”, Diệp Thành nhìn Lý Tiêu với vẻ mặt hào hứng.
“Đi thì vẫn đi được”, Lý Tiêu ái ngại, “nhưng ta không…không có tiền, nghe nói đi qua Truyền Tống Trận phải mất rất nhiều linh thạch, một lần đi đã mất vài chục nghìn linh thạch rồi, số linh thạch mà ta có không bằng chỗ tiền lẻ của người ta”.
“Ta hiểu”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không có linh thạch, linh thạch của hắn đều đã hết sạch khi ở đầm Vô Vọng rồi, nhưng hắn có bảo bối vả lại còn có không ít bảo bối, chỉ cần lấy một món bất kì ra thì đều có giá trị lớn.
“Những thứ bên trong này ngươi cứ đem đi bán, thu về cũng không thiếu tiền đâu, đủ cho ngươi đi lại vài chuyến”, Diệp Thành phất tay lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Lý Tiêu.
“Đa…đa tạ tiền bối”, Lý Tiêu vô thức mở túi đựng đồ ra, bên trong đó có binh khí, linh ngọc, linh châu, món nào cũng lấp lánh ánh sáng, suýt chút nữa khiến đôi mắt hắn mù đi vì choán ngợp bởi những ánh sáng này, hắn nhìn thôi mà tim đã đập thình thịch rồi, hắn nào có bao giờ thấy nhiều bảo bối như vậy.