“Có gì hiểu lâm chứ, nói đúng ra là sự thật mài”.
Cô tức giận đùng đùng nói.
“Cô có phải thấy tôi tính tình tốt?
Nhìn rất dễ bị bắt nạt?”
Cố Thành Trung đưa mắt nhìn cô, đôi mắt thâm trầm như một màn sương dày đặc, khiến người khác khó mà thăm dò được suy nghĩ thật sự trong lòng anh.
Cô nghe thấy câu nói lạnh như băng vừa rồi, trong lòng cũng có chút hồi hộp.
Môi cô khẽ ngập ngừng, sau một hồi lâu cũng không nói nên lời.
“Cô nếu còn tiếp tục nói bừa bãi, tôi sẽ nhổ hết răng của cô xuống, từng cái từng cái một nhổ xuống, đến răng giả cũng không cho cô yên. Cô thân là đầu bếp, không thể ăn cơm như bình thường, chắc sẽ rất đau đớn nhỉ”.
“Nếu như mà, cách này cũng không thể ngăn chặn cái miệng của cô đi nói linh tinh thì, tôi sẽ bứt hết luôn mười cái móng tay của cô xuống, để cô nhìn đôi bàn tay xấu xí của mình mỗi khi nấu ăn!”
Hứa Trúc Linh nghe những lời dọa người vừa rồi, bị dọa đến mức lập tức che miệng lại, giống như là giây tiếp theo cô sẽ bị anh nhổ hết răng vậy.
Nhưng sau nghe xong câu tiếp theo, ngón tay cô vô thức cuộn tròn lại, sợ để lộ móng tay ra, làm cho anh ta nổi lên lòng dạ hiểm độc.
Mẹ nó chứ, người đàn ông nên thật đáng sợ mà, sao cô trước đây có thể nhìn trúng anh ta chứ?
Đây rõ ràng là một tên ác mà mà, có gì tốt đâu chứ!
Cố Thành Trung nhìn thấy trên mặt cô lộ ra vẻ sợ hãi, dáng người nhỏ bé đầu đang run lên, xem ra bị dọa không nhẹ.
“Gòn nữa, cô phải đảm bảo sau lưng không có người đồng lõa với cô, nếu có người đồng lõa, thì tôi sẽ trừng trị cô như đã nói”.