Trương Thác vừa vào cửa, nghe thấy lời này thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, bước vào phòng liền thấy Toàn Cảnh Thiên đang nằm trên sô pha, đang nói chuyện này.
“Im đi!” Trương Thác hét lên.
Cảnh Thiên đang chăm chú cầm điện thoại di động, bị tiếng hét của Trương Thác làm cho giật mình: “Anh… Anh…
Anh… Anh làm sao vậy?”
Toàn Cảnh Thiên nhìn thấy Trương Thác mặt mũi tràn đầy sự tức giận, trong lời nói có chút run rẩy.
Trương Thác bước tới chỗ Toàn Cảnh Thiên, nghiêm mặt hỏi: “Cậu vừa nói cái gì, cậu nghe được từ đâu rồi!”
“Những người vừa rồi?” Toàn Cảnh Thiên lộ ra vẻ mặt nghỉ hoặc, anh sững sờ hai giây, giơ điện thoại trong tay lên: “Anh à, tôi đang đọc tiểu thuyết, vừa rồi đều do tác giả xuất bản”
“Anh ta viết cái gì vậy!” Trương Thác đã lấy nó. Điện thoại di động Cảnh Thiên, cuốn tiểu thuyết? Anh ấy không tin trên đời lại có sự trùng hợp như vậy.
“Anh trai, anh tự tìm đi, anh tìm thì có thể tìm được, tôi vẫn đang xem” Toàn Cảnh Thiên vừa nói xong liền giật lấy điện thoại từ tay Trương Thác: “Anh muốn xem thì tự tìm đi”
Trương Thác lấy điện thoại với khuôn mặt xám xịt ra, tìm kiếm và thấy thêm các tùy chọn. Sau khi bấm vào, nó thực sự chứa những gì Toàn Cảnh Thiên nói vừa rồi.
Trương Thác sắc mặt ảm đạm, phát ra một dãy số: “Đi, kiểm tra người này cho tôi, thứ mà anh ta viết, rốt cuộc biết từ đâu!” Trương Thác cúp điện thoại, liền tứm cổ áo của Toàn Cảnh Thiên: “Được rồi, trước tiên đừng nhìn nó nữa, mau nói cho tôi biết về chuyện tổ địa của cậu”
“Tổ chức của chúng tôi cũng không có gì cả, anh à, tôi vẫn đọc tiểu thuyết này. Chiều nay chưa tìm được khoản đầu tư nào. Tôi nghĩ có lẽ mình không thích hợp với ngành kinh doanh này. Mục tiêu mới của tôi là trở thành một người viết tiểu thuyết”
“Cậu nên tiếp tục đầu tư đi” Trương Thác nắm cổ áo Toàn Cảnh Thiên, Cảnh Thiên không nhịn được mà lôi anh ta ra khỏi phòng đến nhà hàng.
Ngay khi nhìn thấy đồ ăn, Toàn Cảnh Thiên lập tức ngoan ngoãn, vừa ăn vừa trả lời câu hỏi của Trương Thác.