– Đại thống lĩnh thật đúng là rất can đảm. Lại dám lấy một trung quân đi ra bày trận đối đầu với mười Ưng Kỳ.
Miêu Nghị hừ lạnh nói:
– Nực cười! Bản đại thống lĩnh cũng bò ra từ trong núi thây biển máu. Trong trăm vạn đại quân đơn thương độc mã lấy thủ cấp, cũng chưa từng nhăn mặt nhíu mày lấy một cái. Hơn nữa hiện tại dưới trướng ta có mười vạn hùng binh.
Hắn cầm thương chỉ tới.
– Hắc Hổ Kỳ ta nhận lệnh quản lý khống chế mảnh tinh vực này. Không có pháp chỉ của ta, nhân mã không được tùy tiện di chuyển. Ai cho các ngươi lá gan điều động đại quân tự ý rời khỏi cương vị công tác?
Thấy sợ không ngã đối phương còn tăng cường thanh thế của phe mình. Mười vị thống lĩnh nhìn nhau, trong lòng đều thầm thở dài một tiếng.
Bọn họ vốn định đánh một trận cuối cùng, để nhân mã phía sau mình nhìn xem thế ở đang ở phía bên nào. Ai ngờ Ngưu Hữu Đức rốt cuộc lại tự mình dẫn đại quân xuất trận, còn xung phong lên phía trước. Dáng vẻ này là dáng vẻ có thể hù dọa được, cũng không cần phải hù dọa nữa. Bọn họ liền bỏ qua một tia dự định cuối cùng, đồng thời bay ra khỏi trận.
– Lý Trí Viễn, Vương Lập Khôn, Lệnh Hồ Lam Tử, Diệp Tầm Thu, Mạnh Hoàn, Hạ Vân Cao, Đồng Chấn Xuyên, Điền Yến, Cái Tòng Thiên, Tô Liệt.
Mười người thu vũ khí trong tay, cùng nhau chắp tay, lớn tiếng hô to:
– Tham kiến đại thống lĩnh!
Cảnh tượng như vậy vừa xuất hiện, đã khiến không ít người thiếu chút nữa kinh ngạc tới rơi cằm. Ngay cả phía bên mười Ưng Kỳ cũng có rất nhiều người cảm giác khó có thể tin.
Thật ra Miêu Nghị cũng cảm thấy kỳ quái. Từ phía mười Ưng Kỳ bên kia không ngừng có người âm thầm truyền tin tức đến. Hắn cho rằng biện pháp truyền tin đồn bịa đặt của mình hữu hiệu, đoán chừng mười thống lĩnh Ưng Kỳ sẽ bước rập khuôn theo ba người Bùi, Ngô, Hành. Dù sao hắn ở đây chiếm “đại nghĩa”. Hắn là đại thống lĩnh Hắc Hổ Kỳ do phía trên bổ nhiệm, có quyền lớn đề bạt phân công. Cho nên lúc này hắn tự nhiên không thể tỏ ra yếu kém, sợ quân tâm mười Ưng Kỳ bên kia dao động ngả về phía mình. Hắn
chỉ có thể cổ động không thể để cho khí thế của mình suy giảm. Hắn mạo hiểm tự mình dẫn nhân mã ra ngoài đón chiến. Chỉ mong đối phương loạn một cái, mình sẽ lập tức cùng binh sĩ nội ứng ngoại hợp xông đi, một lần hành động diệt trừ mười thống lĩnh Ưng Kỳ. Ai ngờ, lại bất ngờ xuất hiện cảnh tượng như vậy.
Nhưng Miêu Nghị vẫn không buông tha. Hắn lại cầm thương, gầm lên:
– Bản tọa đang hỏi các ngươi, ai cho các ngươi lá gan điều động đại quân tự ý rời khỏi cương vị công tác?
Lệnh Hồ Lam Tử chắp tay trả lời:
– Đại thống lĩnh triệu kiến, đám mạt tướng không dám không đến.
Trước mặt còn nói chính là trung quân đối đầu với mười Ưng Kỳ, Miêu Nghị có thể tin mới là lạ.
– Bản thống lĩnh triệu kiến, các người dẫn theo mấy người hầu cận là đủ. Có cho các ngươi điều động đại quân như vậy sao?
Trong lòng mấy người nói thầm, nếu thật sự chỉ dẫn theo mấy tùy tùng, bây giờ còn có mạng sống mới là lạ!
Vương Lập Khôn lại lần nữa chắp tay nói:
– Đám mạt tướng cũng nghe tin đồn bên này có người làm loạn, liền dẫn người đến dẹp loạn!
– Dẹp loạn?
Miêu Nghị hừ lạnh nói:
– Dẹp loạn cái gì? Sao bản tọa nghe thế nào lại nghe nói các ngươi tới trợ giúp hai người Khang, Diêu tạo phản?
Lý Trí Viễn than thở:
– Nếu như đại thống lĩnh không tin, mười người chúng ta nguyện tự giải trừ binh quyền, chờ đợi đại thống lĩnh xử lý.