Khó trách…
Khó trách lúc cô ta đeo mặt nạ lên, xém chút nữa anh thật sự tưởng rằng Trúc Linh đã sống lại rồi.
Sao bọn họ lại quen biết nhau được nhỉ? Bạn trên mạng à?
Khó trách Trúc Linh tình nguyện viết di chúc để lại cho cô ta, bọn họ chắc chắn có rất nhiều điểm tương đồng rồi.
Chỉ là bạn của Trúc Linh, cũng là bạn của anh ta, anh ta tất nhiên phải nhiệt tình chiêu đãi rồi.
Chỉ là cô ta đối với bản thân anh có phải có chút hiểu lầm gì đó, tại sao lại nói rằng anh là đồ tra nam?
Xem ra có thể kết giao với tâm trạng bình thường một chút rồi, thuận lợi giải quyết hiểu lầm đôi bên.
Anh tiếp tục điều tra ra, không khó để tìm được chỗ ở của cô.
Lúc mà Trúc Linh đang đếm tiền ở khách sạn Mỹ Tư Tư, không ngờ rằng Cố Thành Trung sẽ tới đây.
Cô nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, còn tưởng là Gordon trở về rồi, cũng không liếc mắt nhìn lấy một cái.
Nhưng cô vừa mở cửa ra, không ngờ rằng lại là một dáng người mạnh mế to lớn.
Lúc cô nhìn rõ người đó là ai, cô bị dọa đến mức hồn bay phách tán, phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng đóng cửa lại.
Nhưng mà anh đã kịp duõi tay ra ngăn cản, không tốn chút sức lực nào cửa liền bị mở ra.
Cô sợ tới mức trợn mắt nhìn, lắp ba lắp bắp nói: “Anh, anh tới đây làm gì?
Tôi nói cho anh biết nhé, chỗ này khắp nơi đều có camera, nếu mà anh dám làm càn, tôi sẽ gọi người đến đấy”.
“Không phải anh là kẻ si tỉnh sao?
Sao lại một mình xuất hiện tại khách sạn của tôi chứ, anh không sợ, … không sợ người khác nhìn thấy anh sao?”.