Khúc Yên cười hì hì, hơi cúi người :”Cha, con về rồi.”
Ông vui vẻ cười ôn hoà, vô cùng hài lòng :”Ừ, ngoan lắm.”
Khúc Yên được ông khen cũng cười tít cả mắt, cô quay lại chủ đề khi nảy :”Con muốn cho cha bất ngờ nên về không báo trước. Cha không vui sao?”
Ông vờ tức giận, chỉ ngón tay vào trán cô :”Con đấy! Học thì cũng phải chừa cho sức lực để vui chơi! Không có ai quản là cứ đâm đầu vào học.”
Khúc Yên cười ngốc nghếch, cô ôm tay ông. Cùng ông đi đến xích đu sau vườn :”Cha, khi chuyển đến lớp mới có nhiều thứ con không theo kịp, nhưng giờ con đã nắm vững mọi thứ rồi. Tháng Mười Một vừa rồi con còn đạt top 2 toàn Trường. Thiếu chút nữa là đứng đầu rồi.”
Giọng cô có phần gì đó tiếc nuối, ông vỗ vỗ đầu cô :”Tự giác học là rất tốt. Nhưng không thể cứ liều mạng thế được. Nên để đầu óc nghĩ ngơi thư giãn.”
Khúc Yên gật đầu, dựa vào vai ông :”Cha, sau khi vào học con sẽ thi Toán Toàn Quốc. Đến lúc đó người đến cổ vũ cho con nha?”
Ông trố mắt nhìn cô, gương mặt lộ ra sự kinh hãi :”Thật sao? Trời ạ, tại sao có thể giỏi đến thế chứ. Nếu con đã nói thế thì cha sẽ đi.”
Khúc Yên cười cười, nhìn những bông hoa đủ màu sắc đang khẽ chuyển động bởi những cơn gió, giờ là trưa nắng. Nên thời tiết lạnh lẽo cũng ấm lên vài phần.
Khúc Yên nói :”Cha, con quyết định sẽ học ở Anh. Từ năm lớp Chín con đã thích ngôi trường đó. Tuy là trường top đầu ở Anh nhưng cô chắc chắn sẽ xin được một cơ hội để vào ngôi trường đó.”
Ôn Thành Uy suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu tán thành :”Không tồi, học lực con tốt, sang nước ngoài học tập cũng không phải không có cái lợi. Huống chi nhà mình cũng không thiếu tiền. Nếu con vào được trường top cha cũng rất tự hào.”
.
Sau ngày hôm đó Ôn Thành Uy cũng cố gắng xử lí công việc của công ty, Khúc Yên cũng ở trong phòng giải đề Toán, đến ngày 29 tết thì mọi người làm trong nhà nhận thêm lương tết rồi trở về nhà đón Tết cùng gia đình, dì Mai cũng không ngoại lệ mà cũng trở về gia đình. Đến gần chiều hôm ấy Ôn Thành Uy lên phòng Khúc Yên, ông gõ cửa xong đợi cô ra mở cửa mới bước vào.
Ông ngồi trên sofa :”Tiểu Yên, chú Thẩm đề nghị muốn chúng ta lên hòn đảo của cậu ấy. Con muốn đến đó hay ở nhà đón tết?”
Khúc Yên không đoán được anh tính làm gì, bình tĩnh đáp :”Nhiều người vui mà. Con cũng đã hỏi mẹ rồi, bà ấy cũng đã đồng ý trở về. Càng nhiều càng vui.”
Cô và Ôn Thành Uy ngồi trên du thuyền đi tới hòn đảo đã là buổi tối, vốn cô chỉ nghĩ đó là một hòn đảo nhỏ nhưng nào ngờ nó to hơn cô nghĩ rất nhiều, Khúc Yên trước đó cũng không nghe anh nói đến hòn đảo gì. Xung quanh đều là rừng cây rậm rạp bao phủ, từ trên tầng của du thuyền cô thấy ngôi biệt thự ba tầng ở phía trong, ngoài ra cũng có mấy căn nhà nhỏ khác cách ngôi biệt thự không xa.
Ước tính một chút cũng thấy giá trị của hòn đảo này không dưới bốn Triệu Đô
Vừa lên đến bờ trên đã có một chiếc xe đợi sẵn ở đó, đường đi có chút dài, ít nhất là phải mất ba mươi phút mới đến được ngôi biệt thự ấy, con dốc lên biệt thự cũng y như con rắn, vừa dốc vừa cong.
Khi lấy vào trong sân lớn. Bên hông sân có hai chiếc trực thăng, cô nhìn hai chiếc trực thăng một đen một trắng ấy có chút quen mắt. Sau đó liền nhớ đến mẹ cô cũng có một chiếc màu trắng giống hệt như thế, chiếc màu đen còn lại là của Thẩm Tây Thừa.
Xuống xe cô đã phi nhanh vào trong nhà, cô đoán không sai, người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên sofa chính là mẹ cô. Khúc Yên nhìn bà mỉm cười xinh đẹp.
Trong mắt không giấu nổi sự vui vẻ, có lẽ là vì mà đã không nuốt lời.