Nơi họ đi tới, lúc xuống xe, oanh ca yến ngữ trận trận cười duyên, đưa tới vô số ánh mắt của người đạp thanh, ánh mắt các công tử càng chăm chú lên trên người các cô nương, liên tục nuốt nước bọt.
Thoáng cái xuất hiện nhiều mỹ nữ đỉnh cấp như vậy, làm người ta thấy hoa cả mắt, khó có thể kiềm chế.
Ngày hôm nay là ngày gì? Lễ mỹ nữ sao?
Làm cho mọi người mở rộng tầm mắt, hèn chi nói mỹ nữ là một tuyến phong cảnh mỹ lệ, lời này cực kỳ chân thực, tóm lại, ngày hôm nay đột nhiên truyền đến cuồng phong bạo vũ, cảnh đẹp cực kỳ rực rỡ.
Đoàn mỹ nữ này chỉ có bốn người năm bồi tiếp, Đường Tiểu Đông, Tần Thiên Bảo, Chu Bất Vi, Thạch Sùng Vũ. Một ít tên mê sắc tâm động nghĩ tới đến gần, bất quá có hai đầu cọp cái Đường ĐiềmLý Đằng Giao trừng mắt, lá gan bị dọa cho nổ luôn.
Trong thành Trường An, ai cũng có thể không sợ, nhưng nghìn vạn lần đừng chọc đến hai đầu cọp cái này, bị hai nàng đánh chết cũng đừng kêu oan, đó là ngươi đáng đời xui xẻo mà thôi.
Ở bên cạnh một rừng cây cắm trại dựng lều, dọn xong các đồ vật, các đại nhân đang bận rộn, bọn họ thì chơi đùa vui vẻ, bất quá bận nhất vẫn là Hà Hiểu Nguyệt, ai kêu nàng có trù nghệ cực tốt làm gì.
Chu Bất Vi cùng Tần Thiên Bảo dạo qua một vòng bốn phía, sau khi trở về liền nói trong rừng ít nhất có ba bốn đội quan gia quyền thế đang du ngoạn ở đây, từ hộ vệ bưu hãn cùng độ xa hoa của trướng bồng có thể nhìn thấy thân phận bọn họ cực cao.
Đường Tiểu Đông cười ha ha nói:
– Hai vị, không cần phải khẩn trương như vậy.
Khuôn mặt Chu Bất Vi đỏ lên:
– An toàn là trên hết, ha ha.
Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bờ vai hắn, cười nói:
– Khó có được thời gian thư thái, vậy cố gắng mà thả lỏng đi, ha ha.
Chu Bất Vi ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu như không phải dạng tuyệt thế cao thủ như lão khất cái thần tiên kia, chỉ bằng Đường Sương, Lôi Mị cũng đủ rồi.
Hai nàng đều học qua Miêu Thoán Cẩu Khiêu Hồ Ly Bộ, dung hợp vào trong chiến đấu, tu vi vũ kỹ lần nữa tăng một tầng, muốn đột phá sự liên thủ của hai nàng, đó là si tâm vọng tưởng.
Hơn nữa Tần Thiên Bảo dưới sự giáo huấn mạnh mẽ của mấy vị trưởng bối, phương diện võ công càng tiến ngàn dặm, mà hắn tự mình dưới chỉ điểm của Đường Sương, cũng có tiến bộ nhảy vọt, giống như cao thủ nhất lưu chứ chẳng chơi. Đường Điềm cũng tiến bộ rất nhanh, phu phụ Thạch gia có công lực không thua Đường Sương, Lôi Mị bao nhiêu, đội hình này đã phi thường cường đại rồi, dám đến gây sự, quả thực là tự
tìm đường chết.
Có điều, thế sự vô thường, ai cũng không nói chính xác được, có một số tên vô tri vẫn không biết sống chết là gì.
Lời của Đường Tiểu Đông vừa mới dứt, bên dòng suối trước mặt không xa lắm, lại truyền đến tiếng quát giận của Đường Điềm và Lý Đằng Giao cùng tiếng kêu thảm,
không biết tên nào không có mắt lại chọc trúng vào hai đầu cọp cái này nữa. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Kháo, thực không có mắt mà.
Đám người Đường Tiểu Đông, Chu Bất Vi nhìn nhau cười to.
Bốn đại nam nhân đứng ra, Lôi Mị Đường Sương cũng không để ý tới nữa. Dù sao hai đầu cọp cái kia một ngày không có chuyện là khó chịu.
Đi đến bên dòng suối nhỏ trong rừng, Đường Điềm Lý Đằng Giao kéo ống tay áo lên, bộ dạng mười phần cọp cái, ngay cả đám người Đường Tiểu Đông thấy cũng có chút sợ hãi.