“Vâng, sếp Vương, quyết định vậy nhé.
Sáng thứ Hai, chúng ta sẽ bàn cụ thể về việc hợp tác”.
“Sếp Triệu, tôi phải bàn chuyện hợp tác với sếp Vương vào sáng thứ Hai, hay là buổi chiều tôi sẽ đích thân đến tìm ông?”
“Sếp Lý, thật tốt quá, cảm ơn ông đã tin tưởng.
Tôi sẽ sắp xếp người lập hợp đồng trong thời gian sớm nhất, và sẽ nhanh chóng tìm ông để ký hợp đồng”.
…
Chỉ trong vài phút, một số công ty ở Châu Thành đã bày tỏ thiện chí hợp tác với tập đoàn Tam Hòa.
Một số người thậm chí còn quyết định hợp tác ngay tại chỗ.
Điều này khiến Trần Anh Hào giận tím người, nhưng anh ta luôn muốn tỏ ra là một quý ông trước mặt mọi người, chắc chắn không thể nổi giận vào lúc này, nếu không hình ảnh mà anh ta đã tạo dựng bấy lâu nay sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
Trịnh Mỹ Linh không ngờ rằng, chị họ của mình lại giỏi giang đến vậy.
Mấy người Trần Anh Hào dẫn đến đều bị Tần Thanh Tâm thuyết phục hợp tác, hơn nữa lại trong thời gian ngắn như vậy.
Trần Anh Hào liếc nhìn Trịnh Mỹ Linh, cô ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vã lao vào đám đông kéo Tần Thanh Tâm ra và nói: “Chị họ, về chuyện hợp tác, đợi đến lúc đi làm lại hẵng nói tiếp.
Đây là buổi triển lãm đồ cổ do nhà họ Hàn ở tỉnh lỵ tổ chức, nếu để cho nhà họ Hàn biết mọi người đang nói chuyện công việc, há chẳng phải đang tát vào mặt nhà họ Hàn sao? ”
Trịnh Mỹ Linh nói dứt câu, mấy doanh nhân Châu Thành mới tỉnh ngộ, đơn vị tổ chức triển lãm là nhà họ Hàn đấy! Vì vậy bọn họ lần lượt tạm biệt Tần Thanh Tâm, tỏ ý lần sau sẽ nói tiếp việc hợp tác.
Tần Thanh Tâm có chút không hài lòng, nhưng cũng không thể nổi giận được.
“Thanh Tâm, có thể tính là tôi đã giúp cô một chuyện lớn rồi nhỉ? Cô nên thể hiện chút gì đó đi chứ?”
Trần Anh Hào bước về phía trước, cười và nói.
“Đó là điều đương nhiên rồi, anh Hào.
Thế này nhé, tối nay em sẽ mời anh và chị họ ăn tối tại nhà hàng Bắc Viên Xuân, coi như em thay mặt chị họ cảm ơn anh.
Nếu vừa rồi anh không dẫn những người đó tới, thì chị họ đâu thể tìm được đối tác chứ? ”
Trịnh Mỹ Linh cướp lời, không để Tần Thanh Tâm có cơ hội từ chối.
Nhưng Tần Thanh Tâm từ chối không chút do dự: “Bữa tối thì thôi vậy, tôi muốn ăn cùng với chồng tôi! Nếu tôi nhớ không lầm, vừa rồi tôi tự mình bàn bạc chuyện hợp tác với các sếp kia mà, đúng không? Vậy việc gì tôi phải thể hiện lòng thành gì với anh?”
Trần Anh Hào chợt nghẹn họng, anh ta không ngờ rằng Tần Thanh Thanh không hề nể mặt mình.
Trịnh Mỹ Linh cũng sững sờ hồi lâu mới nói: “Chị họ, chị chỉ mới bàn chuyện hợp tác với những người đó ở ngoài miệng thôi, đã có giấy tờ gì đâu, chưa hẳn sẽ thành công! Hay là thế này đi, tối nay anh Hào sẽ giúp chúng ta mời những nhà doanh nhân đó tới cùng dùng bữa, nhân tiện bàn về việc hợp tác, anh Hào thấy thế nào?”
“Anh thì không vấn đề gì, phải xem Thanh Tâm có cần anh giúp đỡ hay không thôi”.
Trần Anh Hào tươi cười nhìn Tần Thanh Tâm.
“Vợ à, có người muốn mời ăn tối, lại còn sẵn sàng giúp liên lạc với đối tác, tất nhiên chúng ta phải tham gia chứ!”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng bọn họ.
“Dương Thanh! Sao, sao anh vào được đây?”
Trịnh Mỹ Linh bỗng ngạc nhiên nhìn Dương Thanh.
Đây là triển lãm do nhà Hàn tổ chức, không có thư mời thì làm sao vào được?
– —————————
.