Đại điện trên đỉnh núi sụp đổ, trong lúc nhất thời cũng không thể khôi phục lại được. Nhóm mười mấy người khác tìm một sân viện để nghị sự.
Nửa khắc sau, Từ Đường Nhiên lại dẫn Phó thống lĩnh và một đám thiên tướng bước vội ra, nhanh chóng dung nhập trong nhân mã trung quân.
Rất nhanh, trên dưới nhân mã trung quân đều lấy ra tinh linh liên hệ với bên ngoài. Tất cả đều đang liên hệ với những người mình quen biết ở trong mười Ưng Kỳ, thống báo tình hình ở nơi đây. Không chỉ thông báo cho bọn họ biết đám người Khang, Diêu và đám người Bùi Lai Minh đã đền tội, trọng điểm là thống báo trung quân được chấn chỉnh lại, rất nhiều người được thăng quan. Lại nói đại thống lĩnh hạ chỉ từ bỏ vị trí thống lĩnh của mười thống lĩnh Ưng Kỳ, khuyên nhân mã của mười Ưng Kỳ bắt mười thống lĩnh Ưng Kỳ cùng thân tín. Đại thống lĩnh đồng ý dề bạt người lập công theo hình thức phong thưởng của trung quân…
Trong tinh không, mười Ưng Kỳ tập trung hơn mười vạn đại quân đang bay nhanh.
Mười thống lĩnh Ưng Kỳ tập trung ở phía trước, sắc mặt mỗi người đều trang nghiêm, đang truyền âm giao lưu với nhau.
– Hai vị phó đại thống đã chết. Chúng ta thật sự muốn phản đối bằng vũ trang sao?
Lý thống lĩnh Lý Trí Viễn buông ra một tiếng thở dài.
Vương thống lĩnh Vương Lập Khôn trầm giọng nói:
– Ngươi còn không rõ ràng về ý đồ của Ngưu Hữu Đức hay sao? Ngày hôm nay gọi chúng ta tới nghị sự, rõ ràng là muốn mượn cớ diệt trừ chúng ta. Bằng không sao có thể hạ thủ đối với hai vị phó đại thống. May là chúng ta thu được tin tức trước một bước. Bằng không vừa tới gặp, còn không biết sẽ là tình huống gì.
Mạnh thống lĩnh Mạnh Hoàn nói:
– Chúng ta là thủ hạ cũ của hai vị phó đại thống, trong tay lại nắm binh quyền của mười Ưng Kỳ. Nếu Ngưu Hữu Đức muốn khống chế được mười Ưng Kỳ, sao có thể yên tâm để chúng ta tiếp tục nắm binh quyền trong tay. Hiện tại chúng ta chỉ có hai con đường có thể đi. Hoặc là chủ động buông tha binh quyền thần phục, có lẽ bảo vệ được một mạng. Hoặc là phản đối bằng vũ trang, hoàn toàn khiến hắn mất quyền lực, để chúng ta tới nắm Hắc Hổ Kỳ ở trong tay.”
Mấy người trầm mặc một hồi.
Ở dưới tình huống trong tay mình nắm binh quyền, chiếm ưu thế, lại chủ động buông tha binh quyền sống tạm bợ sao? Sợ là không ai sẽ nguyện ý. Lý Trí Viễn nhìn phản ứng của mấy vị khác, than thở:
– Hiện tại xem ra cũng chỉ có thể đi theo con đường phản đối bằng vũ trang này.
Mấy người gật đầu. Diệp Tầm Thu Diệp thống lĩnh nói:
– Không biết tình hình trung quân bên kia hiện tại thế nào.
Hạ Vân Cao Hạ thống lĩnh nói:
– Bùi, Ngô, Hành liên lạc không được. Chắc là đã chết. Dưới tay nắm nhiều nhân mã như vậy vẫn bị mất mạng. Cũng không biết là làm sao nữa. Những người khác dù đã nhiều lần liên hệ lại không có trả lời. Nếu như ta không đoán sai, chắc là nhân mã trung quân đã quay giáo.
Vương Lập Khôn hừ lạnh nói:
– Một đám người không có cốt khí. Cho dù quay giáo thì thế nào. Trung quân hơn vạn người có thể ngăn cản được mười vạn đại quân chúng ta sao?
– Phía sau xảy ra chuyện gì?
Mạnh Hoàn quay đầu liếc mắt nhìn lại, trầm giọng nói.
Mấy thống lĩnh quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy trong nhân mã phía sau có không ít người lấy ra tinh linh, không biết đang liên hệ với ai.
– Xảy ra chuyện gì vậy? Trên đường hành quân, ai cho phép các ngươi tự ý liên hệ với bên ngoài?
Vương Lập Khôn quát một tiếng.