Nhìn thấy thứ này, tuy Nhiếp Vân không biết nhưng ý thức được tác dụng của nó.
Đám người Phục Giang vương tử trực tiếp xông vào nơi đây, hơn nữa thuận lợi tìm được Cực Thiên Vương, chỉ sợ trừ biết rõ một ít tin tức ra, la bàn này cũng có tác dụng quan trọng không thể thiếu.
Có thể tìm kiếm Hỗn Độn Vương Thạch, nói rõ thứ này không đơn giản.
Ông!
La bàn chỉ lên trên không trung, Cửu Triêu không ngừng quán thâu lực lượng vào trong la bàn, đột nhiên nó kêu vang, đầu kim như mũi tên đột nhiên dừng lại và chỉ lên một hướng.
– Không trung?
Nhiếp Vân nhíu mày.
Hắn bằng vào thiên phú thiên nhãn cho nên nhìn rõ đầu mũi kim chỉ nơi nào, cũng không phải chỉ vào địa vực, cũng không phải kiến trúc đặc thù, mà là bầu tơời.
Trên bầu trời trừ nhật nguyệt tinh thần ra thì không có cái gì, tại sao lại chỉ lên đó?
– Chẳng lẽ… Những mặt trời mặt trăng và ngôi sao kỳ thật cũng không phải là nhật nguyệt chân chính, mà là… Hỗn Độn Vương Thạch diễn biến mà thành?
Nội tâm Nhiếp Vân chấn động không nhỏ, hắn xuất hiện suy nghĩ như thế.
Vừa mới tiến vào hắn cảm thấy mặt trời mặt trăng và ngôi sao quỷ dị, sẽ không phải là Hỗn Độn Vương Thạch biến hóa chứ?
Nếu thật là như vậy thì khó trách.
– Là mặt trời, mặt trăng và ngôi sao!
Hắn ý thức được điểm này, hai người Cửu Triêu cũng hiểu ra, hưng phấn thét lên, Cửu Triêu bay lên bầu tơời.
Mặt trời vô cùng nóng bỏng, nó tỏa ra hỏa diễm cực kỳ cường đại, Cửu Triêu sử dụng Chủ Tể Phù Ấn cho nên thủ đoạn ngập trời, còn chưa tới gần đã vươn tay lên.
Tay có thể hái sao!
Tuy mặt trời cực nóng nhưng sau khi hắn thu xong nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ trong nháy mắt biến thành một tảng đá nhỏ như nắm tay, nó tỏa ra nhiệt độ cực nóng.
– Hỗn Độn Vương Thạch hỏa thuộc tính!
Nhìn tảng đá trong tay, Cửu Triêu cười ha ha.
Hỗn Độn Vương Thạch có được rất nhiều thuộc tính, linh hồn chỉ là một trong đó mà thôi, Hỗn Độn Vương Thạch hỏa thuộc tính trời sinh có thể phát ra hỏa diễm vô cùng vô tận chiếu rọi cửu châu, nhiệt lượng thoải mái vạn vật.
– Chúng ta trốn phía sau những ngôi sao kia, ngươi tìm cơ hội đánh lén, một kích trọng thương, không cần đánh giết, để ta tới giết chết.
Thấy hai người Cửu Triêu, Hồ Vi biết rõ bí mật và điên cuồng thu ngôi sao, ánh trăng, Nhiếp Vân suy tính một phen và nấp phía sau một ngôi sao ở ngoài cùng.
– Tốt!
Huyền Thiền Vương hiện tại nghe lời của hắn, lúc này cũng không nhiều lời, thân thể biến mất và tới gần ngôi sao.
Nhiếp Vân lại đi vòng qua, hắn trốn phía sau ngôi sao, đồng thời chậm rãi duỗi Thiên Tâm Đằng ra phía trước, tùy thời phát ra một kích trí mạng.
– Đến!
Hai người vừa mới nấp kỹ, Cửu Triêu đã đi tới trước ngôi sao này.
Hắn có được thiên phú thâu thiên sư, động tác nhanh chóng, mới mấ giây đã thu ngôi sao thất thất bát bát, lúc này vươn tay về phía hai ngôi sao của hai người.
Lòng bàn tay bộc phát lực lượng đặc thù tiếp xúc với ngôi sao, thứ hai lập tức tới gần, không ngừng thu nhỏ lại và bay vào trong tay hắn.
Quan sát khoảng cách gần, Nhiếp Vân mới phát hiện những ngôi sao trên bầu trời bị phong ấn chặt, cũng phai mờ linh trí trong đó.
Khó trách những Hỗn Độn Vương Thạch này có thể ngoan ngoãn lưu lại trên không trung, thì ra đã bị Cực Thiên Vương lưu lại thủ đoạn.
Cửu Triêu bắt lấy những ngôi sao này với thủ đoạn phi thường cao minh, cho thấy hắn có thủ đoạn thâu thiên sư, cũng không có đụng vào cấm chế chung quanh, bởi vậy cho dù trộm tất cả mọi thứ, chỉ sợ Cực Thiên Vương cũng không biết.