Tuy nhiên lời này lại khiến tim nhóm thị vệ đập thình thịch.
Đối phương có cả nghìn người đó! Có thể nhấn chìm họ trong thoáng chốc, không biết công chúa của họ lấy tự tin ở đâu.
Khi nói, họ đã bị bao vây chật kín.
Chẳng mấy chốc, một con chiến mã thong dong bước tới, người ngồi trên lưng ngựa cao to lực lưỡng, tay cầm trảm tướng đại đao, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, không giống tướng quân mà giống cường đạo chuyên làm chuyện ác hơn.
“Như Yên công chúa, đi với chúng ta một chuyến đi!”, giọng kẻ đó thô lỗ, hai mắt đỏ ngầu loé lên tia phóng túng.
“Nước Đột Nô muốn kích động chiến tranh à?”, Liễu Như Yên lạnh nhạt nhìn người đó.
“Đừng nói khó nghe như vậy mà!”, người nọ cười nhạo báng: “Quốc vương của chúng ta ngưỡng mộ công chúa đã lâu, cho nên phái tại hạ tới đây nói chuyện với công chúa”.
“Quý quốc chẳng qua là muốn lấy ta để uy hiếp Phụ hoàng thôi. Sao Đột Nô tướng quân phải nói hay như vậy?”, giọng điệu Liễu Như Yên đều đều.
“Nếu công chúa đã hiểu rõ thì xin mời! Như vậy chúng ta cũng dễ báo cáo, nếu không…”, người đó còn chưa nói xong chợt phát hiện mình đã bay khỏi chiến mã.
Cảnh tượng này không chỉ khiến binh lính nước Đột Nô mà ngay cả thị vệ của Liễu Như Yên cũng ngơ ngác, bắt người thì bắt người, còn chơi ảo thuật nữa?
Nhưng bọn họ nhanh chóng hiểu ra, không phải gã kia ảo thuật mà là bị người ở trên không túm lấy, còn người ra tay không cần nói cũng biết chính là Diệp Thành đang đờ đẫn kia.
Ai? Kẻ nào?
Gã đàn ông kinh hãi hét lên, gã không nhìn thấy gì nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng một bàn tay to đang túm lấy mình, cho dù phản kháng thế nào cũng vô ích, giống như cừu non chờ bị làm thịt.
Giây tiếp theo, gã bay ra ngoài, vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp trên bầu trời.
Oa!