Hai người Bùi, Hành cũng lớn tiếng phụ họa nói:
– Lập tức thả hai vị phó đại thống lĩnh!
Ba người thật sự sốt ruột. Hai người Khang, Diêu rất quan trọng đối với bọn họ. Một khi hai người đã chết, cho dù mười đội Ưng Kỳ sau đó lật đổ Ngưu Hữu Đức, vị trí đại thống lĩnh Hắc Hổ Kỳ cũng không tới phiên bọn họ tới ngồi. Đổi người khác tới, không ai sẽ thích thấy trong trung quân có ba người như bọn họ. Rời khỏi trung quân, bọn họ phải làm sao? Dù ai tới cũng sẽ đá ba người bọn họ đi. Trọng điểm là, hai người Khang, Diêu vừa chết, không có người làm chỗ dựa, một khi Miêu Nghị dùng lời nói hứa hẹn, lung lạc, vấn đề thật sự chính là mười Ưng Kỳ vẫn sẽ không tiếp tục đánh nữa. Một khi để Ngưu Hữu Đức nắm binh quyền trong tay, ba người chỉ có một con đường chết!
Hiện tại nguyện vọng lớn nhất của ba người chính là cứu hai người Khang, Diêu ra. Chỉ cần có thể cứu được hai người này, binh quyền còn ở bên phía bọn họ. Vẫn là lời bọn họ nói mới được tính.
Đúng vậy. Miêu Nghị mạo hiểm phiêu lưu liều mạng lớn như vậy, chính là vì nắm bảy tấc. Đã bắt tới tay, sao có thể đơn giản buông tay để cho bọn họ được như ý nguyện. Hắn nhìn hai bên trái phải, quát:
– Đưa hai tên nghịch tặc phạm thượng làm loạn Khang Chi Lộc và Diêu Viễn Sơ này đi chém!
Lưu hai người một mạng chính là muốn đẩy ra ngoài, chém đầu ở trước mặt mọi người.
– Ngươi dám!
Ba người Bùi, Hành, Ngô hãi hùng khiếp vía trăm miệng một lời, gầm lên.
Hai người Khang, Diêu cố gắng giãy dụa. Thế nhưng bọn họ bất lực, căn bản giãy dụa không thoát, vẻ mặt hoang mang, lo sợ.
Từ Đường Nhiên cũng sợ đến hãi hùng khiếp vía. Một khi chọc cho đám người bên ngoài này xông tới, vậy phải làm thế nào mới tốt. Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nên nhìn về phía Dương Khánh.
– Đại nhân!
Dương Khánh cũng sốt ruột, vội vàng truyền âm khuyên bảo:
– Hai người này hiện tại giết không được. Người nắm mười Ưng Kỳ trong tay đều là người của bọn họ. Hiện tại cần lưu bọn họ lai, áp chế mười thống lĩnh Ưng Kỳ. Bằng không rước lấy binh biến, hậu quả tưởng tượng thôi đã không chịu nổi!
– Dương Khánh!
Miêu Nghị lớn tiếng quát, giơ thương tức giận chỉ vào Dương Khánh. Trong đầu người này suy nghĩ có lúc thật sự đáng giận. Luôn nghĩ như vậy không tốt, như vậy không tốt. Lão tử muốn dùng âm mưu quỷ kế giải quyết vấn đề, muốn khống chế đám kiêu binh hãn tướng này, sao có thể không quyết đoán một chút. Mình đã đẩy khí thế đến mức như vậy, hắn lại dám ở trước mặt bao nhiêu người dây dưa không theo, giảm uy thế của mình, khiến người ta nghi ngờ nội bộ của mình cũng có vấn đề. Nói là nhiễu loạn quân tâm cũng không quá đáng. Miêu Nghị thật sự hận không thể xông lên một thương giết chết hắn.
Miêu Nghị lại hét lớn một tiếng.
– Chém!
Tâm thần Dương Khánh chấn động. Nhưng khi thấy mắt Miêu Nghị đã đỏ lên, ngay lập tức hắn ý thức được đây là thông điệp cuối cùng.
Diêm Tu bỗng nhiên mắt lạnh nhìn về phía Dương Khánh. Dương Triệu Thanh điều khiển ngự linh thú nhanh chóng lao tới, mắt lạnh nhìn về phía Từ Đường Nhiên.
Phụt!
Từ Đường Nhiên thấy tình thế không ổn, lật tay. Ngay lập tức, thấy một thanh đao hiện ra trong tay hắn. Hắn giơ tay lên, chém xuống. Một dòng máu nóng bắn ra. Một cái đầu bay ra. Đầu của Diêu Viễn Sơ đã bị hắn sạch sẽ lưu loát một đao chém xuống.