– Sư huynh, chớ cùng nàng nhiều lời, nàng nếu không muốn hàng phục, vậy liền đánh tới khi nàng chịu phục thì thôi! Chu An tránh né hai lần công kích, vẻ mặt không nhịn được nữa.
– Được, nhưng cẩn thận một chút, cũng nhất định không được đả thương linh tính của nàng! Hoa Cổ gật đầu đồng thời không quên dặn dò một tiếng.
Chu An hừ lạnh nói: -Sư đệ xuất thủ không nặng không nhẹ, nếu quả thật đả thương nàng, đó cũng là nàng tự tìm.
Dứt lời, cổ tay Chu An run lên, trên tay xuất hiện một cây trường thương, thương hoa nhiều đóa nở rộ, hướng Lưu Viêm công tới.
Mà Hùng Trữ vấn luôn im lặng không lên tiếng kia cũng lấy ra sát chiêu của mình, hai tay tạo thành hình chữ thập, thúc giục nguyên lực, mạnh mẽ hướng phía trước vỗ tới.
– Hỗn Nguyên Thần Thương!
– Liệt Nhật Quỷ Thủ!
Hai vị võ giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh xuất thủ công kích, đều là mượn lực pháp tắc thiên địa, dẫn dắt lực lượng cảu thiên địa, khí thế bàng bạc, công kích sắc bén, một dòng ý thức mà hướng Lưu Viêm đánh tới.
Thân thể Lưu Viêm nhoáng lên một cái, một tầng ngọn lửa thiêu đốt xuất hiện ở bên cạnh thân thể không lồ, biến thành lá chắn, ngăn cản công kích hai bên.
Rầm rầm…
Một tiếng kêu thê lương của Lưu Viêm truyền ra, lá chắn lửa kia trong khoảnh khắc vỡ nát, tuy rằng cản trở phần lớn thương tổn, nhưng vẫn là có thừa lực đánh vào trong cơ thể, khiến thân thể nàng một trận biến ảo, suýt nữa không thể duy trì bộ dáng bản thân.
Trong nháy mắt lá chắn kia biến mất, thân ảnh Hoa Cổ quỷ bí xuất hiện ở phía trước cách Lưu Viêm không xa, thần sắc hắn lạnh lình, hướng về phía Lưu Viêm quát một tiếng: -Nhìn ánh mắt của lão phu.
Dứt lời, hai tròng mắt hắn toát ra lực lượng thần kỳ, biến thành hai cái lốc xoát, không ngừng xoay tròn, dường như phải kéo thần hồn Lưu Viêm ra.
Đây không thể nghi ngờ chính là một chiêu bí thuật thần hồn, Hoa Cổ tại thời cơ thỏa đáng nhất mới dùng đến, khiến Lưu Viêm căn bản tránh cũng không thể tránh, lập tức trúng chiêu.
Lưu Viêm tuy rằng trước đó không lâu mới tấn thăng đột phá đến cấp bậc Đạo Nguyên Cảnh, chiến lực không tầm thường, nhưng đối phương dù sao người đông thế mạnh, hơn nữa tu vi cảnh giới mỗi người so với nàng đều cao hơn không ít, dưới sự liên thủ của ba người, nàng căn bản vô lực chống đỡ.
Sau khi trúng bí thuật thần hồn kia, thân thể Lưu Viêm bỗng nhiên ngừng lại giữa không trung, tần suất vẫy hai cánh cũng chậm lại, dường như thần trí cũng có chút hỗn loạn, đâu còn thừa lự phản kháng.
Mắt thấy cảnh này, Hoa Cổ mừng rõ trong lòng, thầm cảm thấy chuyện tiến triển thuận lợi có chút ngoài dự đoán của mọi người, hắn đã có thể mặc sức tưởng tượng cảnh tượng tuyệt vời đem khí linh của hỏa điểu này thu phục, tế luyện vào trong Nghiệp Hỏa Xử của mình, để bí bảo của bản thân tấn thăng Đế Bảo.
Một bức tranh tương lại tươi đẹp, dường như chính ở trước mặt hắn từ từ triển khai.
– Sư huynh cẩn thận! Chu An bỗng nhiên hét lớn một tiếng.
– Chuyện gì vậy? Hoa Cổ cả kinh, nhưng rất nhanh, hắn liền trợn tròn con ngươi, bởi vì hắn thấy được trong đôi đồng tử phía trước con chim lửa, có một ngọn lửa không tầm thường đang bốc cháy, ngọn lửa kia dường như có thể thiêu đốt thần hồn, vừa tiếp xúc, liền khiến thức hải hắn nhào lộn, nhức đầu vô cùng.
Thái Dương Chân Hỏa!
Từ lúc Lưu Viêm đi theo Dương Khai đến nay không biết cắn nuốt biết bao Thái Dương Chân Tinh tích chứa trong Thái Dương Chân Hỏa, thân đã dung hợp Càn Thiên Lôi Viêm và Khôn Lam Băng Diễm hai loại thiên địa kỳ hỏa, nếu không như thế, Lưu Viêm cũng không có khả năng lấy thân khí linh thu được linh trí bản thân, có thể nói Lưu Viêm một thân hỏa diễm cực kỳ phức tạp, nhưng mỗi một loại đều là vật cực kỳ khó mà có được.
Hoa Cổ muốn dùng bí thuật thần hồn đối phó Lưu Viêm, hiển nhiên ý nghĩ có chút viển vông.
Chỉ một thoáng, Hoa Cổ liền quát to một tiếng, thoát ra lui về phía sau, lấy tay ôm đầu, không cam lòng hướng về phía Lưu Viêm giận dữ hét lên: -Ngươi như này là không muốn khuất phục lão phu?
Hắn có chút tang tâm bệnh cuồng, tâm thần giận dữ hét lên: -Được, nếu ngươi không muốn khuất phục, vậy lão phu sẽ phá hủy thần trí ngươi!
Nói đến đây, hai tay hắn kết ấn, Nghiệp Hỏa Xử kia đột nhiên trở nên lớn hơn, hóa thành một đạo ánh lử, trong hư không khẽ run lên, tựa như mũi tên rời cung hướng Lưu Viêm bắn nhanh tới.
Cùng lúc đó, Chu An và Hùng Trữ hai người sát chiêu lại hiển lộ, khí thế hung hăng.
Ba người liên thủ, trong lòng Lưu viêm rốt cuộc toát ra ý bối rối, thân thể ngăn lại, vô số Lôi Hỏa bay ra ngoài, trong đó còn kèm theo Băng Diễm màu làm nhạt, cần phản ngăn cản.
Tiếng vang long trời lở đất truyền ra, năng lượng cuồng bạo bắn ra tung tóe, công kích của Chu AN và Hùng Trữ bị ngăn cản lại, nhưng Nghiệp Hỏa Xử này vẫn như cũ thẳng tắp hướng Lưu Viêm vọt tới, tốc độ không giảm chút nào.
Theo tư thế này, Nghiệp Hỏa Xử thế tất yếu xuyên qua thân thể Lưu Viêm, khiến nàng bị thương nặng.
– Tự ngươi tìm! Hoa Cổ trong mắt lóe lên một tia đau lòng, lại không có chút nào hối hận, dù sao một khí linh bản thân có thần trí, so với khí linh hỗn độn không biết giá trị muốn lớn hơn bao nhiêu, đáng tiếc đối phương không muốn khuất phục, hắn cũng chỉ có thể thống hạ sát thủ.
Nhưng đúng lúc này, một cỗ lực lượng dao động không tầm thường truyền đến, một đạo thân ảnh anh vĩ, như quỷ mị mà xuất hiện trước mặt Lưu Viêm, đưa một tay ra, khinh phiêu phiêu đi trước vỗ, trong miệng than nhẹ nói: -Trục Xuất!
Bàn tay to chụp được, hư không mở rộng, một hắc động đen như mực thản nhiên hình thành.
Nghiệp Hỏa Xử một đầu đâm vào trong hắc động.
– Không xong! Hoa Cổ sắc mặt đại biến, thúc giục nguyên lực, tâm thần vội vàng gọi, trước khi hắc động kia khép lại, đem bí bảo của bản thân gọi trở về.
Mắt thấy hắc động kia nhanh chóng khép lại, trên trán Hoa Cổ một mảnh mồ hôi lạnh đổ xuống.
Hắn mặc dù không có gặp qua bí thuật tương tự, nhưng cũng biết, vừa rồi nếu không phải mình tùy thời nhanh nhẹn, bí bảo của bản thân chỉ sợ liền vĩnh viễn biến mất.
– Người nào! Chu An mắt thấy sắp thành lại bại, không khỏi hét lớn một tiếng, sắc mặt bất thiện hướng người vừa đến nhìn tới.
Hùng Trữ cúng hí mắt hướng phía trướng quan sát.
Ở bầu trời đó, một thanh niên lẳng lawngjd đứng sừng sững, chắn trước mặt con chim lửa, ánh mắt lạnh sâm mà quét xuống phía dưới, sắc mặt xanh mét, dường như vô cùng tức giận.
Tâm tình Dương Khai đương nhiên rất kém cỏi, vốn hắn cảm thấy phía dưới khe núi này rất an toàn, bản thân lại dò xét hoàn cảnh xung quanh, cũng không có dấu hiệu yêu thú chiếm chứ, cho nên mới yên tâm mà đem Trương Nhược Tích và Lưu Viêm ở tại chỗ này, thậm chí đem trọng bảo Huyền Giới Châu cũng để lại.
Nhưng không nghĩ tới, mình mới đi không bao lâu, bên này nhưng lại đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến hắn không thể không vội vàng chạy về.