Đá loạn bị khuấy động bay loạn tới. Cát bụi tràn ngập, cuốn lên mù mịt. Đám nữ quyến tập trung ở hậu viện vốn đã bị động tĩnh tranh đấu của đại điện phía trước làm kinh sợ. Sau khi gặp phải cảnh tượng như vậy, làm sao có thể không hiểu rõ đã có chuyện xảy ra!
Phi Hồng và hai thị nữ, Tuyết Linh Lung và hai thị nữ, Lâm Bình Bình, Thanh Cúc, bất đắc dĩ nhanh chóng bay lui lại, kinh hồn không ngừng nhìn cảnh tượng trước mắt. Bọn họ đều cực kỳ lo lắng cho nam nhân của chính mình. Nhưng lại biết chuyện đánh nhau này, các nàng không thể dính vào. Chạy tới chỉ có thể thêm phiền.
Có đôi khi đối với nữ nhân mà nói, thế giới nam nhân thật sự khó có thể hiểu được. Vì sao vĩnh viễn chỉ có đánh đánh giết giết? Vì sao vĩnh viễn chỉ có ngươi chết ta sống!
Đại điện tông môn sụp đổ. Toàn bộ đệ tử Lục Chỉ Môn đều xông ra, kinh ngạc nghi ngờ không thôi nhìn về phía ngọn núi cao nhất của tông môn. Pháp lực cuốn theo tất cả khiến bụi bay mù mịt.
Dương Triệu Thanh canh giữ ở trước sơn môn, vừa nghe được động tĩnh, không để ý tới mấy đệ tử Kim Liên của Lục Chỉ Môn ở bên cạnh đang kinh ngạc nghi ngờ, đã nhanh chóng thay chiến giáp hồng tinh có độ tinh khiết cao độ. Nàng gọi ra vật cưỡi linh thú, nhảy lên, vẻ mặt lãnh đạm thản nhiên, cầm thương.
Bên bờ sông bên ngoài sơn môn, nhân mã trung quân nhanh chóng phóng lên trên không trung nhìn. Bọn họ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Bùi Lai Minh, Ngô Phong, Hành Quảng Linh từ bờ sông phía đông phóng lên trên không trung. Vừa thấy tình hình của đỉnh núi, sắc mặt đều đại biến. Bùi Lai Minh thất thanh nói:
– Quả thực bất hạnh, bị ta nói trúng rồi. Họ Ngưu thật can đảm, lại dám động thủ thật sự!
Ầm!
Nơi đại điện suy sụp, đột nhiên có bụi bỗng nhiên phát ra. Bên trong một quả cầu lớn màu đỏ không ngừng phát ra tiếng đánh nhau, phóng lên cao. Tiếng Diêu Viễn Sơ hoảng hốt lo sợ, ầm ầm truyền ra:
– Nhanh tới trợ giúp ta!
A!
Lại thấy một con quái thú mặc giáp dữ tợn theo đó lao ra, đuổi tới, lao vút lên trời cao chém ngược, bỗng nhiên tấn công về phía quả cầu đỏ.
Quang!
Một tiếng động rất lớn vang lên. Quái thú dữ tợn ôm quả cầu đỏ rung đùi đắc ý, lại ép quả cầu đỏ lớn trở về đỉnh núi tràn ngập bụi mù.
– Nhanh! Tất cả tu sĩ Thải Liên trung quân tập hợp!
Bùi Lai Minh bỗng nhiên quay đầu lại hô to một tiếng. Trước đó, tuy rằng hắn đã nói rõ với hai người Khang, Diêu. Nhưng thật ra căn bản không cho rằng Miêu Nghị bên này thật sự dám động thủ. Cho nên hắn chỉ nói thật dễ nghe, căn bản sẽ không làm. Nguyên nhân rất đơn giản. Nếu như không có chuyện gì, vì một Ngưu Hữu Đức huyên náo khiến nhân mã trung quân khẩn trương như vậy, người phía dưới sẽ cho rằng hắn khiếp sợ Ngưu Hữu Đức.
Nhưng tiếng cầu cứu của Diêu Viễn Sơ chứng minh Miêu Nghị đã thật sự động thủ.
– Nhân mã trung quân tập hợp!
Ngô Phong và Hành Quảng Linh cũng cao giọng la hét.
Mệnh lệnh vừa truyền ra, nhân mã trung quân phản ứng rất nhanh. Hơn vạn người nhanh chóng di chuyển trên không trung, bày trận ở bên ngoài đại trận phòng hộ.
Bất chợt, Dương Triệu Thanh điều khiển ngự linh thú lao ra, đơn thương độc mã ở trên không trung giằng cơ cùng đại quân. Hắn vung thương quát:
– Lớn mật! Muốn tạo phản phải không?
Bùi Lai Minh quát:
– Lập tức mở đại trận ra, ta tha cho ngươi khỏi chết!
Dương Triệu Thanh gầm lên:
– Dương Triệu Thanh ở dưới trướng của đại thống lĩnh đang ở đây. Trung quân trên dưới ai dám lỗ mãng!
Lúc này Bùi Lai Minh, Ngô Phong, Hành Quảng Linh không nói nhảm, cũng không lãng phí thời gian nổi. Đao thương chỉ về phía một điểm, đồng thời hạ lệnh.