– Tử Tiêu đạo huynh, Thần Mẫu Đạo Quân ngoại trừ mượn tay ngươi sống lại Tử Tiêu Tiên Vương giả ra, còn sống lại bao nhiêu người?
Đạo Vương đột nhiên hỏi.
Tử Tiêu Tiên Vương lắc đầu nói:
– Không biết. Bất quá sau khi ta cảm ứng được Thần Mẫu Đạo Quân, từ trong cơ thể Thần Mẫu Đạo Quân cảm ứng được khí tức khác, chắc hẳn số lượng cũng không ít! Khi đó, Thần Mẫu Đạo Quân ý đồ khống chế đạo quả của ta, khống chế linh hồn Nguyên Thần của ta, ta quyết định thật nhanh, lập tức thiêu đốt pháp lực, đem môn công pháp kia phá huỷ, lúc công pháp bị phá huỷ, ta lọt vào trọng thương, bị đồ giả mạo thừa cơ trấn áp.
Trong lòng mấy người Giang Nam rầu rĩ, Tử Tiêu Tiên Vương thực sự quyết đoán, nhưng mà hắn lọt vào trọng thương căn bản không cách nào cùng đồ giả mạo chống lại.
Muốn ở trong vô thanh vô tức trấn áp một Thần đạo Đạo Tổ là chuyện không thể nào, nhưng mà, Tử Tiêu Tiên Vương bị trọng thương đã không có bao nhiêu sức phản kháng, cuối cùng nhất đường đường Thần tổ lại rơi vào kết cục thê thảm, nếu không có bọn người Giang Nam xâm nhập kho tiên vũ, vị Thần tổ này còn không biết muốn bị trấn áp tới khi nào.
Đột nhiên Giang Tuyết nói:
– Tử Tiêu giả dùng tên của ngươi hoạt động nhiều năm như vậy, cùng với bảy Tiên Vương khác tiếp xúc lâu như vậy, có thể Tiên Vương khác cũng bị thay thế hay không?
– Có khả năng này.
Tử Tiêu Tiên Vương nói:
– Bất quá bảy gia hỏa này khôn khéo vô cùng, rất giảo hoạt, gần đây đối với ta lo lắng, rất khó trúng kế. Về phần có người trúng kế hay không, vậy thì khó nói.
– Đạo huynh, công pháp trên tấm bia đá trước mắt này là?
Giang Nam hỏi.
– Công pháp trên tấm bia đá này, là Thần Mẫu Đạo Quân khai sáng công pháp, chính là nàng lưu lại chuẩn bị ở sau.
Tử Tiêu Tiên Vương trầm giọng nói:
– Lúc ta cùng với suy nghĩ của nàng tương liên, cảm ứng được nàng chuẩn bị ở sau, nếu nàng không cách nào mượn nhờ những tiền sử cường giả kia phục sinh, liền mượn nhờ môn công pháp này phục sinh. Môn công pháp này bao hàm toàn diện, chính là đại đạo quy tắc chung của thời đại kia, sau khi tu luyện sẽ tỉnh lại thần hồn của nàng, đem tu luyện giả đoạt xá. Chỉ là tu vi không cách nào tăng lên tới lúc nàng đỉnh phong nhất, đối với nàng mà nói thuộc về hạ sách.
Giang Nam hướng mọi nơi nhìn lại, chỉ thấy trong vùng cấm này có không biết bao nhiêu tòa thánh điện, bao nhiêu tòa bia đá, chữ khắc trên tấm bia đá có công pháp có thể tỉnh lại linh hồn người chết, đoàn tụ hồn phách, dụ dỗ người tiến lên phỏng đoán nghiên cứu.
Mà những quan tài trôi nổi ở giữa không trung kia, thì là quan tài mai táng cường giả tiền sử, một phần tử của Thần Mẫu Đạo Quân, chớ nói hắn không cách nào hủy diệt những bia đá này, cho dù hủy diệt rồi, chỉ sợ cũng không quan hệ đại cục, chỉ là tạm thời trì hoãn Thần Mẫu Đạo Quân phục sinh mà thôi.
Bởi vì rất nhiều cường giả tiền sử đã phục sinh, đã lẫn vào Tiên Giới, Thần Mẫu Đạo Quân phục sinh là chuyện sớm hay muộn.
Hơn nữa, cho dù nàng không cách nào mượn nhờ những tiền sử cường giả này phục sinh, cũng có thể thông qua công pháp trên tấm bia đá phục sinh, dùng trình độ tinh diệu của môn công pháp này, nhất định có thể hấp dẫn không ít người!
Nam Quách tiên ông lưu luyến nhìn về phía bia đá, lại nhìn về phía ở chỗ sâu trong Thánh Điện, chần chờ một lát nói:
– Đã tới đây, chúng ta cũng đã ký thác đạo quả, như vậy há có thể không tiến vào Thánh Điện nhìn một cái? Mặc dù là chiêm ngưỡng dung nhan Thánh Quân cũng tốt.
Đạo Vương cùng Giang Tuyết cũng rất tâm động, tòa thánh điện này chính là mộ địa của Thần Mẫu Đạo Quân, bên trong mai táng bảo bối nhiều vô số kể, tùy tiện làm ra một kiện cũng là đại sát khí rất giỏi, hơn nữa đạo quả của bọn hắn ký thác vào trong bình ngọc, mặc dù chết cũng có thể từ trong đạo quả phục sinh, không cần phải lo lắng triệt để thân tử đạo tiêu, hoàn toàn chính xác đáng giá một chuyến.