Sau một lát các quỷ đầu bắt đầu hoảng sợ vô cùng, muốn chạy trốn đáng tiếc đã chậm, công kích bị đẩy trở về. Toàn bộ các quỷ đầu bị bao trùm trong một vùng linh lực cuồng bạo như đại hải.
“Không…”
Một tiếng kêu thảm thiết truyền vang, Lâm Hiên tự nhiên sẽ không nhân từ, tiếp tục khu động linh lực.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, các quỷ đầu bị nghiền nát thành vô số huyết nhục vụn vỡ khắp đầy trời như hoa máu, qua một tuần trà cảnh tượng mới dần dần ngừng lại.
Ma vụ thi khí đã bị càn quét hầu như không còn, đạo hỏa diễm cùng thanh kiếm xanh biếc trong tay Lâm Hiên cũng đã tan biến lần nữa trở lại thành Phù bảo, đáng tiếc ánh sáng lại ảm đạm không ít. Uy năng bên trong chỉ có thể sử dụng thêm một lần.
Lâm Hiên thở dài rồi cẩn thận đem thu vào trong lòng.
Theo sau Lâm Hiên đưa mắt chung quanh, rất nhanh đã phát hiện cách hắn hơn mười trượng đang trôi nổi một viên bảo châu ngăm đen tỏa sáng.
Lâm Hiên phất tay áo bào một cái, một đạo hào quang lướt ra đem nó cùng một cái túi trữ vật thu trở về.
Bảo châu to ước chừng cỡ mắt rồng phát ra hàn khí lạnh lẽo nhưng ẩn chưa linh khí nồng đậm, hiển nhiên không phải thi châu.
Lâm Hiên do dự một chút rồi đánh ra một đạo pháp quyết vào trong đó. Bảo châu sau khi hấp thu cũng không phát sinh ra biến hóa gì. Thấy thế Lâm Hiên nhíu mày, lại đem thần thức truyền vào nhưng không thể xuyên thấu vào.
Hai lần đều thất bại Lâm Hiên cũng không lấy làm buồn, bảo châu này chắc chắn rằng có chỗ phi phàm, chỉ là nhất thời chưa thể tìm ra.
Tiếp tục hắn ngoắt đầu ngón tay một cái, đem cái túi trữ vật cầm ở tay đem thần thức truyền vào.
Lần này thu hoạch thật đúng là không nhỏ, hắn cảm thấy mỹ mãn đem thu vào.
Thi Ma đã diệt, chiếm được cực phẩm âm mạch. Lâm Hiên nhắm hai mắt đem thần thức phát ra. Một lát sau thì lộ vẻ cổ quái.
“Ơ, trên đảo nhỏ lại còn có tu tiên giả khác, chẳng lẽ là đồng bọn của Thi Ma?” Lâm Hiên lẩm bẩm mở miệng. Chỉ thấy thân hình hắn thoáng qua đã hóa thành một đạo độn quang bay đi.
Nháy mắt đã đến một đỉnh núi cao hơn trăm trượng là đá nham thạch, ở dưới chân núi là do Thi Ma dùng đại thần thông khai mở ra một tòa động phủ.
Phía trước động phủ tràn ngập sương mù màu tím. Lấy nhãn lực của Lâm Hiên đã nhìn ra cấm chế này không tầm thường. Đáng tiếc không có người chủ trì, sao có thể ngăn trở hắn.
Khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên, ống tay áo phất một cái đem mấy chục hỏa cầu hiện ra.
“Hợp!” Chỉ thấy hai tay Lâm Hiên hợp lại, những hỏa cầu kia cũng tụ thành một khối đường kính đến hơn trượng theo sau nổ bung ra như chim non rời vỏ, một con hỏa điểu mỹ lệ từ bên trong bay ra.
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng, sau khi kết thành Ma anh thì hắn chỉ tiện tay là có thể phát ra pháp thuật Địa giai trung cấp.
“Đi!”
Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, hỏa điểu giương cánh bay lên xoay quanh đỉnh đầu một chút, kêu to một tiếng tiếp tục bay về phía miệng hang.
Oành!
Cấm chế bị động, tầng sương mù màu tím nhanh chóng chuyển thành một vòng xoáy rồi tụ thành một quái hổ có hai cánh đằng sau lưng. Nó há cái miệng gầm vang nghênh đón hỏa điểu kia.
Trong động phủ, Ninh gia thiếu chủ đang mừng rỡ ngắm nghía chiếc quạt ba tiêu trong tay, một lúc trước phân thần Thi Ma sau khi sát diệt lão giả cùng đầu trọc tu sĩ đã đem túi trữ vật của bọn họ về đây.
“Không ngờ chỉ là một tán tu mà lại có cổ bảo thần diệu như vậy, lát nữa chờ lão tổ trở về sẽ xin người ban cho ta. Khi đó thần thông bổn thiểu chủ lập tức sẽ tăng lên không ít.”
Trên mặt Ninh gia thiếu chủ lộ ra vẻ tham lam, đang hoan hỉ nghĩ ngợi thì đột nhiên một trận đất rung núi chuyển, bên ngoài truyền đến tiếng động chói tai.
“Sao lại có người công kích Cấm chế, không có khả năng! Chẳng lẽ lão tổ đã ngã xuống?”
Ninh gia thiếu chủ ngẩn ngơ rồi vẻ mặt lập tức trở nên vạn phần sợ hãi, hắn thò tay một lấy ra một cái gương đem pháp lực rót vào, ngay lập tức trong gương hiện ra hình ảnh ngoài động.
Cấm chế kia mặc dù không tầm thường nhưng Lâm Hiên chỉ tốn một chút thời gian là có thể phá giải. Lúc này quái hổ đã bị hỏa điểu đánh cho liên tiếp tháo chạy, Lâm Hiên lại bấm tay bắn ra bảy tám đạo kiếm quang vào trong cấm chế. Liên tiếp những tiếng nổ tung dày như mưa, trận kỳ ẩn sau núi đã hóa thành bụi khói.
***
Nhìn vào trận bàn trong tay tan thành hai nửa, vẻ mặt Ninh gia thiếu chủ khó coi tới cực điểm, hoảng sợ cùng bối rối. Thời khắc này hắn đã nhận ra thiếu niên vừa phá cấm chính là Nguyên anh cao thủ mà lão tổ nhắc đến.
Xem ra lão tổ là thực sự thua ở trong tay của người này.
Đối phương thần thông kinh người như thế, Ninh gia thiếu chủ tự nhiên nào còn có ý phản kháng.
Người này ngoài sợ chết còn tham lam vô độ, ngón tay búng liên tiếp bắn ra những luồng hào quang đem pháp bảo tinh thạch trong động phủ toàn bộ mang theo định chạy trốn.
Nhưng mới thu thập xong đã thấy ánh sáng xanh chợt lóe. Lâm Hiên đã đem cửa động bằng đá chém thành hai khúc rồi đi tới trước mặt hắn.
“Ngươi…” Ngay lập tức Ninh gia thiếu chủ sắc mặt xám như tro tàn, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống, hai hàm răng lập cập đánh vào nhau. Chỉ là pháp lực mạnh mẽ đã ép tới hắn thở không nổi.
“Tiền bối tha mạng, hạ thủ lưu tình.”
Còn có tiền đồ tốt đẹp, Ninh gia thiếu chủ tự nhiên không muốn ngã xuống đành làm chó vẫy đuôi mừng chủ, hi vọng có thể kéo dài chút hơi tàn.
Thấy thế Lâm Hiên nhíu mày, người này thật không có cốt khí, hắn búng tay bắn ra một đạo sáng màu xanh. Ninh gia thiếu chủ vô cùng sợ hãi nhưng không kịp tránh né.
Đạo sáng màu xanh tập kích thân thể, hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, pháp lực toàn thân bị phong ấn rồi lăn ra bất tỉnh.
Đem tên gia hỏa này hút qua đây. Lâm Hiên thi triển bí pháp trực tiếp sưu hồn hắn.
Qua thời gian một tuần trà, Lâm Hiên buông đối phương ra nhắm hai mắt lại.
Không nghĩ tới này Thi Ma lại là Ninh gia lão tổ trước đây, với lại có ân oán với Thiên Thi môn trong cửu đại thế lực như vậy.
Đương nhiên với thần thông của Lâm Hiên bây giờ thì một Ninh gia nho nhỏ hắn còn không để vào mắt.
Nhìn thoáng qua Ninh gia thiếu chủ đang hôn mê bất tỉnh, Lâm Hiên bắn một đạo hỏa diễm hóa hắn thành tro tàn rồi đem túi trữ vật thu về.
Cẩn thận tìm tòi không thấy có gì đặc biệt Lâm Hiên mới rời động, mười ngón tay búng ra những đạo kiếm quang đánh cho một nửa đỉnh núi sụp đổ, đem động phủ của Thi Ma chôn vùi.
Sau đó Lâm Hiên tiếp tục đi tìm tòi quanh đảo, hắn chọn một nơi âm khí đậm đặc nhất ở một nơi sơn cốc làm nơi tu luyện.
Gần nửa canh giờ hắn đã mở ra được một động phủ khá quy mô.
Phải mất thêm một ngày tỉ mỉ điêu khắc đục đẽo, lúc này động phủ mới đã trở nên khá tinh xảo và tiện lợi. Lâm Hiên dự tính ở đây ít nhất trên vài chục năm. Nguyệt Nhi cũng hiện ra hỗ trợ, tiểu nha đầu tự bố trí gian phòng của mình.
Theo sau Lâm Hiên lại lấy ra một bộ trận kỳ bố trí cấm chế ở chung quanh.
Thực ra đảo này ở trung tâm đầm lầy vốn là nơi hoang dã hiểm địa. Nhất là sương độc bao phủ nơi đây ngay cả Ngưng Đan tu sĩ cũng sợ hãi vô cùng.
Lâm Hiên bởi vì tu luyện Bích Huyễn U Hỏa không sợ bách độc. Ở nơi này tu hành thì không lo lắng bị kẻ thù bên ngoài xâm nhập.
Sau khi làm tốt tất cả, Lâm Hiên tiến vào động phủ chìm vào một giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau hắn đi vào thạch thất, đưa tay ra vỗ vào Linh thú túi bên ở bên hông một cái, ngay lập tức những tiếng kêu ong ong đã vang lên. Trước mắt Lâm Hiên hiện ra đám ma trùng Ngọc La Phong, thần niệm hắn khu động một chút, Ngọc La phong ngay lập tức bay vào cái tổ mà Lâm Hiên đã dùng kiếm khí tạo ra trên tường đá.
Nhìn vào những ma trùng này, trên mặt Lâm Hiên lộ ra chút do dự rồi bả vai rung nhẹ đem một cái bình ngọc bay ra. Khi nắp bình mở ra ngay lập tức một mùi hương thấm vào lòng người thoang thoảng bay ra.
Ngửi được khí tức sâm tinh, Ngọc La Phong ngay lập tức bay bổ nhào đến bắt đầu tranh ăn.
Lâm Hiên thì trừng lớn hai mắt cẩn thận quan sát, sau một tuần trà mới lui ra ngoài khẽ thở ra, tuy hắn có Lam sắc tinh hải, không cần lo lắng sâm tinh nhưng Ngọc La Phong sinh trưởng quá chậm, không biết bao lâu mới thanh thục.
Đương nhiên việc này thể không vội. Lâm Hiên đi tới phòng luyện công khoanh chân mà ngồi, trước tiên hắn điều tức một lát rồi vỗ trên túi trữ vật lấy ra hai kiện pháp bảo.
Trước tiên hắn cầm lấy Bạch Cốt Thuẫn Bài tinh xảo kia nhẹ nhàng vuốt ve, bảo này cũng không biết dùng tài liệu gì chế thành. Nhưng từ lời Thi Ma hắn biết bảo này vốn có xuất xứ từ một Nguyên anh tu sĩ Vạn Quỷ hồ.
Lấy tu vị hiện tại của Lâm Hiên chỉ cần tế luyện một chút là có thêm một kiện bảo vật phòng thân kiên cố.
Còn thêm chiếc quạt ba tiêu, Lâm Hiên cũng nhìn ra đây là dị bảo không tầm thường.
Nhìn hai bảo vật này Lâm Hiên khua tay đánh ra một đạo pháp thuật đem chúng phiêu phù ở trên không. Sau đó hắn lại vỗ vào sau ót một cái, một hài nhi cao cỡ một tấc hiện ra trên đỉnh đầu Lâm Hiên.
Không cần phải nói, đây chính là Ma anh mà Lâm Hiên vất vả mới tu luyện thành. Chỉ thấy vẻ mặt tiểu hài nhi này lộ vẻ ngưng trọng, hé miệng phun ra một đạo anh hỏa như linh xà, bỗng chốc bao phủ vào hai kiện pháp bảo.
Oành!
Mặt ngoài Bạch Cốt Thuẫn cùng Ba Tiêu Phiên ngay lập tức dấy lên hỏa diễm màu đen hừng hực, mơ hồ còn có tiếng xèo xèo lọt vào trong tai.
Lần này Lâm Hiên dùng ma anh trực tiếp tế luyện, so với các bí pháp khác thì tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều. Dù sao đây không phải bổn mạng pháp bảo chỉ cần tùy tiện khắc dấu ấn của hắn là được.
Mấy ngày sau, lúc này Lâm Hiên đã đại công cáo thành thu Ma anh chui vào cơ thể nghỉ ngơi.
Lại sau một hồi tĩnh tọa khôi phục pháp lực, Lâm Hiên lấy ra viên Bảo châu kỳ lạ thu được từ Thi Ma xem xét nghiên cứu đến nửa ngày nhưng không phát hiện được gì. Không dám dùng cự lực phá ra hắn thở dài đành đem cất đi.
Tiếp tục là liệt kê các bảo vật của Thi Ma, ngoài một số pháp bảo bình thường thì cũng có mấy vạn tinh thạch cùng một ngọc giản có giá trị.
Bên trong ngọc giản ghi lại chính là Thiên Thi Hóa Thân Quyết. hắn đem cất đi, sau này biết đâu có chỗ hữu dụng.
Lý xong các việc nhỏ, Lâm Hiên lại tiến vào khổ tu. Luyện đan, tinh chế, nuốt đan dược, tĩnh tọa.
Thời gian này Lâm Hiên đã tham ngộ được tầng thần thông cuối cùng của Ma Anh Quyết. Bên trong được ghi lại bằng cổ văn nhưng với kiến thức của hắn cũng không khó lĩnh ngộ, mấy ngày sau đã nghiên cứu kỹ từng chỗ ảo diệu trong đó.
Thời khắc này Lâm Hiên khoanh chân ngồi gần như bất động, chỉ có hai tay thỉnh thoảng biến đổi cổ pháp quyết, phía trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một vầng hào quang màu đen lấp lánh có vẻ đặc biệt.
Trong đan điền của Lâm Hiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ma anh cũng lộ vẻ ngưng trọng, thân hình không nhúc nhích khoanh chân ngồi. Phía dưới nó là vô số điểm sáng màu lam giống như tinh vân chậm rãi xoay tròn.
Mà trên đỉnh đầu ma anh là kim đan cỡ mắt rồng đang xoay chuyển, vô số linh lực màu xanh biếc bao phủ chuyển động quanh nó.
Ngoài động sắc trời dần mờ tối Lâm Hiên đã tĩnh tọa suốt một ngày, đột nhiên Ma anh mở hai mắt nhìn khắp nơi, theo sau là hé miệng phun ra một đạo anh hỏa cực nhỏ.
Gần như cùng lúc đó, kim đan cũng bắt đầu xoay tròn, một đạo linh lực màu xanh đã được tinh luyện tràn ra ngoài kim đan tiếp xúc với anh hỏa màu đen.
Đây chính thuần âm dương pháp lực nhưng lại vô cùng quỉ dị bắt đầu dung hợp. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn Ma anh lộ vẻ khẩn trương, chăm chú nhìn không chớp mắt.
May là sự tình tốt đẹp, anh hỏa sau khi hấp thu sợi pháp lực tinh luyện thì màu sắc trở nên càng đen óng hơn.
Trên mặt Ma anh lộ ra vẻ vui mừng hai tay bấm niệm pháp chú, mở miệng hút tia đan hỏa kia nuốt xuống trong bụng rồi nó tiếp tục nhắm mắt, hiển nhiên là bắt đầu luyện hóa.
Mà kim đan vẫn không ngừng xoay tròn đem linh lực tự do ở đan điền hút lại, bù lại chỗ vừa mất đi.
Cứ như vậy đã một ngày một đêm.
Lúc này Lâm Hiên mới mở hai mắt thở phào một cái, trên mặt hắn tuy có chút mệt mỏi nhưng lại tràn đầy vẻ mừng rỡ.
Quá trình bồi luyện ma anh đương nhiên là khó khăn hơn đại chu thiên tuần hoàn rất nhiều, may là với tu vị của Lâm Hiên hiện giờ có thể an toàn thành công vượt qua.
Với lại hắn có thu hoạch ngoài ý muốn!
Năm đó vị tiền bối sáng lập ra Ma Anh Quyết tài trí hơn người, biết rõ không có hi vọng ngưng thành nguyên anh, vì vậy trong quá trình bồi dưỡng ma anh cũng đồng thời rèn luyện kim đan, mà chúng nhân đều biết nguyên anh là do kim đan hóa thành. Kim đan càng lớn mạnh đối với ngưng tụ nguyên anh càng có thêm phần nắm chắc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
Lâm Hiên tiếp tục vỗ trên túi chứa vật lấy ra hai viên đan dược nuốt xuống bụng, đợi pháp lực khôi phục lại bắt đầu tiếp tục tu hành.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 214: Mua dây buộc mình