Ông chủ quán trà dẫn bọn họ đến thấy khung cảnh ấy, như bị gió núi thổi cay mắt, không khỏi đưa tay quệt khóe mắt.
Có lẽ ông ta cũng có quá khứ buồn vui liên quan đến Tiển Khâm Đài, nếu không đã chẳng mở một quán trà ở vùng núi hẻo lánh, gác rất nhiều người một đi không trở về. Nhưng cũng không biết, mà cũng không đào sâu truy hỏi, ai mà chẳng có câu chuyện của riêng mình?
Ở phía trước núi truyền tới tiếng kèn hiệu của quân đội, mọi người tò mò hỏi nhau, “Người của triều đình đến hả?”
“Đông lính thế, khéo là từ kinh thành tới.”
“Người kinh thành? Bọn họ định làm gì? Hay muốn tháo dỡ Tiển Khâm Đài?”
Thanh Duy và Tạ Dung Dữ nghe mọi người xôn xao hỏi nhau, chạy nhanh tới trước núi.
Hóa ra người đến chính là Huyền Ưng vệ, dẫn đầu là hai người mà Thanh Duy và Tạ Dung Dữ quá quen thuộc – chính là Vệ Quyết và Chương Lộc Chi, ngoài ra còn có Thượng thư bộ Hình, Thượng thư bộ Lễ, thậm chí Tề Văn Bách Châu doãn Lăng Xuyên cũng đi cùng.
Trước khi Tạ Dung Dữ rời kinh, Kỳ Minh đã quay về Điện Tiền Ti, trở thành nhất phẩm đới đao thị vệ của Triệu Sơ, còn Vệ Quyết đã thăng lên làm chỉ huy, cai quản toàn bộ Huyền Ưng Ti.
Tạ Dung Dữ cũng không biết vì sao Huyền Ưng Ti lại đến đây, cũng không biết có phải triều đình không chịu nổi lời chỉ trích của sĩ tử mà quyết định phá hủy Tiển Khâm Đài hay không. Nhưng lần trước Tạ Dung Dữ có gặp Tề Văn Bách, y biết Triệu Sơ không hạ bất cứ văn thư nào cho Lăng Xuyên.
Trong tiếng bàn tán xôn xao của đám đông, Vệ Quyết dẫn thợ mộc leo lên Tiển Khâm Đài, hắn thấp giọng ra lệnh gì đó, nhưng gió trong núi quá lớn, Thanh Duy không nghe rõ, ngay sau đó, Huyền Ưng vệ xua đám đông người xem ra khỏi núi, rồi tiếng rìu đục bệ vang lên.
Muốn phá dỡ Tiển Khâm Đài thật sao?
Có người không kìm nổi hô lên.
Đứng ngoài xa không nhìn rõ chuyện gì trên Tiển Khâm Đài, khoảnh khắc ấy, trong đầu Thanh Duy lại vang lên những âm thanh giận dữ thê lương của người đời đối với đài cao, trong những tháng ngày vùng vẫy truy tìm ánh sáng.
“Cái đài này, không lên cũng được!”
“Nhẽ ra không nên xây Tiển Khâm Đài!”
“Tiển Khâm Đài chỉ là một tòa tháp, nó có gì sai?!”
“Tiển Khâm Đài không nên bị vấy bẩn, nó được xây vì các sĩ tử nhảy sông Thương Lãng, vì những tướng sĩ đã hi sinh ở sông Trường Độ!”
“Trong mắt huynh, Tiển Khâm Đài là gì?”
“Nhưng, nhưng dù là gì, Tiển Khâm Đài cũng không phải Tiển Khâm Đài nữa rồi, nó là Thanh Vân Đài!”
“Trong mắt ta, chỉ thấy Tiển Khâm sạch sẽ, không thấy Thanh Vân.”
…
Kèm theo một tiếng đổ vỡ, động tĩnh ở Tiển Khâm Đài dừng lại, Huyền Ưng vệ ngăn cản mọi người đồng thời rút lui. Đám đông lại ngơ ngác nhìn nhau, lững thững đi về phía trước.
Đứng dưới chân núi, Thanh Duy ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Tiển Khâm Đài không hề bị hủy, tòa tháp vẫn sừng sững nơi ấy, thứ vừa bị tháo dỡ chỉ là cầu thang dẫn lên đài.
Đài cao dựng ba tầng, nhưng giờ đây chẳng còn ai có thể leo lên được nữa.
Thế cũng tốt, dẫu sao cũng đã có người lên Tiển Khâm Đài nhìn rồi, trên đài nào có mây xanh, chỉ có mưa mù không tan.
Mây mỏng trên trời kết thành cơn mưa, mưa phùn giăng mịt mùng, dưới chân núi, không biết ai là người đầu tiên giơ tay, lặng lẽ vái lạy tòa tháp.
Rồi dần dà, sĩ tử, bách tính, Huyền Ưng vệ, đại thần, thậm chí vị quân vương ở kinh thành xa xôi cũng đồng thời chắp tay, vái lạy Tiển Khâm Đài đã mất cầu thang.
Mưa phùn liên miên, có người cúng bái xong rồi rời đi ngay, nhưng cũng có người ở lại, hòng muốn tĩnh tâm trong làn mưa thu.
Thanh Duy nhìn Tiển Khâm Đài qua màn mưa, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào chân núi đối diện.
Trong làn sương mờ ảo, nàng trông thấy một công tử mặt mày hiền từ ngồi xe lăn, thư đồng đi sau đeo hộp đựng sách trên lưng, đẩy y rời đi. Công tử ấy có khí chất nổi bật, ánh mắt tĩnh lặng như buông bỏ vạn vật thế gian, chẳng mấy chốc biến mất giữa màn mưa bụi mông lung.
“Nhìn gì thế?” Tạ Dung Dữ khẽ hỏi.
Thanh Duy lắc đầu, “Không có gì, chúng ta đi thôi.”
Tạ Dung Dữ gật đầu, nắm tay Thanh Duy chậm rãi rời đi.
Bụi đã tan và người cũng đã tản, chỉ còn lại mưa khói bay khắp đất trời, phú cho đài cao.
– KẾT THÚC CHÍNH TRUYỆN –